Với Lý Quý tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài lúc này chẳng thể khiến hắn chấn động như tiếng gào khóc như xé ruột gan kia. Hai mắt không kiềm chế được đã đẫm lệ. Lê từng bước nặng nề đến bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống ôm lấy nhân ảnh kia. Lý Xuân Hồng cúi đầu vào ngực hắn, trút nỗi lòng vào tiếng khóc. Hắn nhất thời không biết phải nói gì, cũng không biết phải an ủi tỷ tỷ mình như thế nào. Chợt nàng ta ngước lên, trong đêm tối, Lý Quý chỉ thấy lờ mờ đôi mắt đẫm lệ bên dưới, tiếng thút thít xen kẽ với tiếng nói yếu ớt. - Không phải…chỉ là việc giao hoan nam nữ thôi sao ? - Hu…hu…Ngươi hãy nói mọi chuyện là do ta, là do vị tỷ tỷ này vứt bỏ mặt mũi câu dẫn đệ mình. . . . Tiếng sấm sét bên ngoài chớp giật loé sáng trong đêm, hiện lên khuôn mặt thất thần của Lý Quý. . . . “ Đùng…Đùng…” . . . . - Hãy để tỷ chịu lời phán xét của người đời…huhu..tỷ không thèm màng đến… . . . . “ Đùng…Đùng…” . . . . - Nhưng xin đệ, thân phụ mẫu chết thảm như vậy, làm sao ta có thể an an ổn ổn mà sống được. . . . “ Đùng…Đùng…” . . . . - Ta muốn cùng đệ báo huyết thù. . . . . “ Đùng…Đùng…” . . . . - Ta không muốn cô độc sống giữa thế gian này, nhìn đệ đi vào chỗ chết.. . . . “ Đùng…Đùng…” . . . . - Ta không muốn làm gánh nặng của đệ. Lý Quý từng giọt từng giợt nước mắt rơi xuống khuôn mặt Lý Xuân Hồng bên dưới, miệng lưỡi đã đắng chát. Nàng ta khẽ lấy hai tay lau đi nước mắt hắn, ánh mắt vô hồn kia mở lớn, giọng nói đanh lại. - Chúng ta cùng nhau lớn lên, ta chưa từng cầu xin đệ điều gì… Coi như tỷ cầu xin đệ… Cảm thấy trong bóng tối Lý Xuân Hồng như cúi đầu xuống Lý Quý cả kinh, vội đỡ lấy nàng dậy. Hắn nhìn lên trời, thở dài nặng nề. Sấm chớp bên ngoài chợt loé lên, trong giây phút ngắn ngủi đó, chợt thấy Lý Quý đẫm lệ gật đầu. Hắn không hề biết. Cú gật đầu trong khoảnh khắc ngắn ngủi này đã thay đổi hoàn toàn số phận của cả hai tỷ đệ hắn. Cú gật đầu này đã vĩnh viễn cắt bỏ xiềng xích luân lý trong con người Lý Quý, khiến hắn trầm luân mãi mãi không thể quay đầu lại trước đây được nữa. . . . . Giữa đêm, bên ngoài vẫn mưa liên miên không dứt. Cả Vô Không Am đều chìm trong đêm tối tịch mịch. Chợt có một gian phòng thắp lên ánh đèn yếu ớt, ánh đèn bị gió thổi liên hồi đang lay lắt như muốn tắt. Chính là gian nhà cạnh suối. Kì lạ ở chỗ, người châm đèn không phải là Lý Quý mà lại chính là Lý Xuân Hồng. Lý Quý vẫn co người ngồi bần thần giữa nhà, tiếng mưa tầm tã cũng không làm không khí quỷ dị bên trong khá lên chút nào. Hắn cũng muốn cất tiếng để xoá đi bầu không khí khó xử này, nhưng nói… …biết nói gì bây giờ ? Hai mắt giăng đầy tơ máu, chỉ biết bần thần nhìn chằm chằm thân ảnh tỷ tỷ mình phía trước. Lý Xuân Hồng đứng bên cạnh ánh đèn yếu ớt, nhìn xuống thân ảnh tiểu đệ đang ngồi cũng đầy khó xử. Nhất thời cũng không biết phải làm gì. Nàng ta lục lọi bên trong kí ức ít ỏi của mình, khuôn mặt suy nghĩ, chợt hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Lý Quý. Hai tay run run cởi đai vải ở eo vứt xuống sàn, bạch y bên ngoài cũng nhanh chóng cởi ra. Chỉ còn nội khố lẫn hồng yếm trên thân. Thấy Lý Quý đánh mắt đi chỗ khác. Lý Xuân Hồng cũng cởi phăng nốt nốt nội khố lẫn hồng yếm kia, ánh đèn mập mờ hắt lên thể trần truồng bên cạnh có thể khiến bất cứ một nam nhân nào tim cũng phải nhảy loạn. Chợt giọng nói có chút rụt rè lẫn sợ hãi. - Đệ không dám nhìn ? Trước đây nàng cũng nhiều lần loã lồ trước mặt Lý Quý, nhưng lúc đó hắn cũng không có lớn như bây giờ. Nên cũng có thể nói đây cũng là lần đầu tiên Lý Xuân Hồng loã lồ trước một nam nhân khác. Ở Vĩnh Lạc thôn, thành kiến với nữ tử thất thân vô cùng lớn, nữ tử bình thường sẽ giữ trinh tiết cho đến lúc động phòng. Nếu như chẳng may thất thân, sẽ rất khó thành gia lập thất, đa phần các nữ tử này sẽ chọn con đường tu hành hoặc quyên sinh, tránh cho mọi người dị nghị. Lý Xuân Hồng cũng không ngoại lệ, nàng tuổi đã gần 30 như vẫn giữ thân xử nữ. Vốn dĩ thân phụ mẫu hắn định mai mối cho nàng cho một ngư dân họ Hồ trạc 40 gần nhà, nhưng vì ca ca hắn kết hôn trước, nên dành dời lại hôn sự của nàng lại sang năm. Chính vì vậy. Trong chuyện nam nữ, Lý Xuân Hồng không có bất cứ kinh nghiệm gì. Đứng trước mặt đệ của mình, vừa không biết phải làm gì, vừa xấu hổ khiến nàng ta vô cùng khó xử. Lý Quý thì khuôn mặt bần thần, chẳng dám nhìn trực diện. Chỉ thấy khuôn mặt Lý Xuân Hồng khó xử. - Đệ để ta đứng đây đến bao giờ. Chuyện này đệ có kinh nghiệm hơn ta, lẽ ra đệ phải... Hắn nghe vậy không biết nghĩ gì, chầm chậm ngồi dậy, đi đến đối diện nàng, hắn khẽ liếc vội cơ thể trần truồng của Lý Xuân Hồng, nhanh chóng nhìn lên, ánh mắt cũng đầy khó xử. - Tỷ…ta…thật sự không làm được. - Từ nhỏ là ngươi…là ngươi thay mẫu thân trông nom ta…ta không sao làm được chuyện này với ngươi. Bỗng Lý Xuân Hồng nhanh như chớp ôm chầm hôn lấy hắn. Vì nàng biết, chỉ cần hắn rút lui lúc này, thì chẳng còn ý nghĩa gì, thậm chí chẳng còn cơ hội nào nữa. Lý Xuân Hồng ôm hắn vô cùng chặt, chỉ là nàng không có kinh nghiệm, nụ hôn có chút gượng gạo, chỉ dính chặt môi, cũng không có làm gì khác. Khỏi phải nói, ngoài bị tỷ tỷ hắn siết chặt, Lý Quý cảm thấy vô cùng không thoải mái, hai mắt hắn trợn trừng nhìn đôi mắt nhắm nghiền không dám mở ra của nàng. . . . Qua 1 Phân (* 1 phân = 15s) . . . 2 Phân . . . 3 Phân . . . Nhìn thấy nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế đầy gượng gạo này. Lý Quý khuôn mặt giãn ra chợt bật cười. Nàng ta thấy bờ môi hắn mở ra như cười thì mở mắt, hai tay vẫn lo lắng siết chặt cổ hắn. - Ngươi cười cái gì ? Lý Xuân Hồng có chút nhăn nhó. - Ta chưa bao giờ thấy bộ dạng này của tỷ bao giờ. Lý Quý mặt kề mặt, khẽ nói. Thấy khuôn mặt tỷ tỷ hắn đã đỏ bừng, Lý Quý chợt lấy hai tay mở hai tay nàng ta ra. Lý Xuân Hồng cảnh giác ghìm chặt hơn. - Được rồi, ta cũng không có bỏ chạy đâu, tỷ buông ra đi. Nhìn khuôn mặt của Lý Quý, Lý Xuân Hồng ánh mắt dò xét, rồi mới từ từ mới buông ra. Hắn lúc này mới đảo mắt quan sát kỹ cơ thể của Lý Xuân Hồng mấy vòng. Lý Xuân Hồng tuy là nữ tử nhưng rất cao, thậm chí cao bằng cả hắn. Bờ eo thon gọn, dáng người cân đối. Bầu ngực căng mọng nhô lên, chỉ là nhũ hoa hồng nhạt lại tụt vào trong. Bên dưới, chỉ thấy một mảng lông lá rậm rạp, còn lại cũng chẳng thấy gì nữa. Lý Quý chợt bật cười, nếu là nữ tử khác, không chừng hắn đã theo thói quen đã chấm điểm. Chỉ là khuôn mặt tỷ tỷ sống chung hơn 20 năm đã quá quen thuộc, cũng không sao chấm được. - Ngươi cười cái gì ? Cũng đâu phải lần đầu ngươi thấy tỷ như thế này đâu a ? Hắn khẽ mĩm cười. - Trước đây thấy, nhưng quên rồi. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực căng tròn của Lý Xuân Hồng, chợt nàng ta giật bắn mình, lui ra sau một bước. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi thực sự đụng chạm, Lý Xuân Hồng vẫn thấy không thoải mái. Lý Quý thấy tỷ tỷ biểu hiện như vậy cũng rút tay lại, chợt thấy khuôn mặt nàng ta có chút áy náy, nhìn hắn khẽ gật đầu. Hắn chỉ hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của nàng. - Tỷ thả lỏng một chút, ta sẽ nhẹ nhàng. Lý Xuân Hồng nghe vậy không dấu nổi hồi hộp, mím môi khẽ gật đầu. Chưa kịp định thần đã thấy Lý Quý chầm chậm tiến tới hôn lên môi mình. Lúc này Lý Xuân Hồng tim như trống đánh giòn giã, nhưng vẫn cố gắng thả lỏng, cũng không có đẩy hắn ra. Đầu lưỡi hắn nhanh chóng tiến vào bên trong miệng, vuốt quanh đầu lưỡi đang bất động của nàng ta. Lý Xuân Hồng trợn to mắt khẽ liếc, chỉ thấy tay trái hắn nhẹ nhàng nhào nắn bầu ngực mình, hạ thân cũng có cảm giác đụng chạm, tay còn lại đang vuốt ve đám hắc mao bên dưới. Lý Quý cảm thấy từng hơi thở dồn dập của Lý Xuân Hồng đang phả vào mặt. Hẳn là đang vô cùng hồi hộp lẫn lo lắng. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, rốt cuộc cả người hai tỷ đệ đều nóng ran lên như trên lò lửa. Lý Quý đầu óc cũng dần mê muội, để dục vọng nhấn chìm. Hắn mấy đầu ngón tay chầm chậm vân vê nhũ hoa khiến nàng ta co giật liên hồi. Dần dần, hai đầu ngực đang tụt vào trong của Lý Xuân Hồng cũng dần cương cứng lên, trồi ra ngoài. Dục vọng kì lạ cũng dần xâm chiếm lấy Lý Xuân Hồng, khiến nàng ta cả người thả lỏng ra, run rẩy liên tục, đầu lưỡi tuy vụng về nhưng cũng dần phối hợp với hắn. Không khí trong phòng lạnh lẽo nhưng kì lạ là cả hai tỷ đệ trên mặt đều đang lả chả mồ hôi, cũng chẳng biết nguyên nhân. Sấm sét liên tục trút xuống cùng với sấm chớp, dường như đang phẫn nộ với hành động của hai nhân ảnh bên trong kia. Đáng tiếc cả tỷ đệ họ Lý lúc này cả tai đều như ù đi, chẳng còn để ý đến gì nữa. Ngón tay Lý Quý bên dưới hạ thân đã luồn xuống từ lúc nào, đang ra sức xoa nắn hạt đậu nhỏ ẩn mình bên dưới. Khiến Lý Xuân Hồng trợn ngược mắt, cả người co giật liên hồi, rút miệng ra ngửa mặt lên trời hô hấp dồn dập như thiếu dưỡng khí. Chợt nàng ta hai tay ôm lấy mặt hắn, chậm chậm cúi xuống nhìn vào mắt Lý Quý, ánh mắt đê mê chẳng miết là đang nhắm hay đang mở. Hắn thấy tỷ mình mấy lần miệng định mở nhưng rồi lại khép chặt cắn môi, cũng chẳng biết đang định nói gì. Thấy vậy chợt Lý Quý cảm thấy tội lỗi lẫn sai trái mãnh liệt, cố gắng áp chế dục vọng, hai tay cũng rút lại, miệng thì thào. - Tỷ…hay là…dừng… Lý Xuân Hồng không để hắn nói hết lời, liền nhanh như chớp miệng dính chặt lấy hắn, hai ngọc thủ cầm lấy hai tay hắn. Một tay đặt tay hắn lên ngực mình, một tay cầm tay hắn đưa xuống hạ bộ. Vừa hôn hắn dồn dập vừa nói ngắt quãng. - Không được…đệ…không được… Lý Quý lúc này bờ môi cũng không có đáp trả, đứng như tượng, chợt thấy tỷ tỷ mình đã rơi lệ từ lúc nào, khuôn mặt đầy quyết tâm. Hắn chua xót, thở dài. …bỏ hẳn ý định rút lui. Dần dần để dục vọng xâm chiếm hoàn toàn, Lý Quý hai bàn tay thô ráp khẽ động, liên tục kích thích Lý Xuân Hồng. Khiến khuôn mặt nàng ta ửng hồng như có một làn sương mờ. Không biết qua bao lâu, Lý Quý lúc này hạ thân đã cương cứng mãnh liệt, cũng không thể chịu đựng được nữa. Khẽ cúi thấp, một tay đặt xuống đùi, một tay đặt sau lưng, nhấc bổng Lý Xuân Hồng lên. Nàng ta lúc này thấy vậy cũng không giãy dụa gì, hai chân khẽ vòng ra sau, kẹp lấy người hắn, cúi nhẹ xuống hôn lên trán Lý Quý. Hắn nhấc bổng tỷ tỷ mình chầm chậm đi về phía giường trúc, nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngửa xuống, đôi tay khẽ mở rộng hai chân Lý Xuân Hồng ra. Lúc này dù ánh đèn dầu mập mờ nhưng vẫn đủ để hắn nhìn rõ hạ thân nàng, chỉ thấy âm hộ tỷ tỷ hắn đỏ hồng, hắc mao chạy dọc hai bên xuống tận bên dưới, ở giữa khe suối kia đã đầy ẩm ướt. Lý Xuân Hồng chưa kịp định thần đã thấy khuôn mặt tiểu đệ mình không biết từ lúc nào đã bên dưới hạ thân mình. Nàng vô thức xấu hổ lấy hai tay che lại bên dưới. - Đệ…đệ định làm gì… - Tỷ đừng sợ, thả lỏng một chút. Hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng ra. Chỉ thấy Lý Xuân Hồng gượng dậy mở to mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, nàng chưa từng giao hoan bao giờ, tất nhiên không biết hắn định làm gì. Hắn thấy khuôn mặt kia của tỷ tỷ chợt bật cười. - Tỷ không cần sợ hãi như vậy, ta cũng không có ăn thịt tỷ đâu. Lý Xuân Hồng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn hắn, hô hấp dồn dập vô cùng lo lắng. Thấy Lý Quý đang nhìn chằm chằm hạ thân mình, Lý Xuân Hồng xấu hổ nhìn đi chỗ khác. Nàng vừa mới định thần trong chốc lát thì chợt giật bắn người, hạ thân mình như đang có gì đó quấy phá bên dưới. Nhanh chóng trợn mắt nhìn xuống. - Đừng…bẩn…đệ làm cái gì vậy ? Hai chân nhanh chóng kẹp lại, đồng thời chồm người tới lấy tay đẩy đầu hắn ra. Nhanh chóng nói. - Nhột lắm…đệ đừng làm vậy... Không thấy hắn đình chỉ, hai tay dùng sức mạnh hơn, khuôn mặt đầy xấu hổ. - Đệ...bẩn…đừng dùng miệng. Nhưng chẳng có tác dụng gì, vẫn thấy hắn đầy cố chấp dính chặt bên dưới, thậm chí hắn còn vươn tay đẩy nàng ngã ra sau trở lại. Lúc này Lý Xuân Hồng đành chịu thua, mặc cho miệng lưỡi hắn quấy phá bên dưới. Mỗi lần hắn đảo lưỡi lại khiến nàng giật mình theo. Lâu dần, không biết từ lúc nào ánh mắt Lý Xuân Hồng chuyển sang đê mê như vô hồn. Cả người không còn co giật nữa, hạ thân như bị khoái cảm kì lạ kia điều khiển, vô thức phối hợp với miệng hắn bên dưới. Đôi mắt khép hờ mê man liếc xuống Lý Quý bên dưới, chỉ còn một suy nghĩ. - Cảm giác kì lạ này là gì ? Chẳng lẽ đây là…..việc phu thê thường làm ? - Có chút dơ bẩn, nhưng sao ta thấy…thật là thoải mái. Lý Xuân Hồng lúc này chợt nhắm mắt chẳng nghĩ gì nữa, để mặc cho khoái cảm kia dẫn dắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]