Lý Quý nghe vậy, giật bắn mình, rút tay lại, nút nước miếng mấy cái. Nhìn nàng ta cười cợt. - Vừa mới phóng xuất, mệt chết đi được. - Ta chỉ mới sờ sờ hạ thân ngươi có một chút, sao yêu nữ ngươi lại đột ngột hứng tình như vậy a ? Tuyết Nhi giọng vẫn run run. - Không…không..ta…t…a..ta Lý Quý nghe nàng ta ấp úng có chút khó chịu - Ta ta cái gì. Rốt cuộc ngươi muốn cái gì. Bổn thiếu chủ không phóng xuất nữa đâu a. - Xong đấu giá hội này còn phải ghé thăm Vĩnh Lạc thôn, nhà của ta một chút, mệt chết đi được. Nàng ta khẽ cắn đầu lưỡi, cơ thể run rẩy lắp bắp. - Lý Quý…ngươi…thứ bên trong lọ sứ này…này…. …chính là….chính là…hắc linh lực. Hắn nghe nàng nói vậy, chợt như hoá đá. - Là..là..hắc linh lực thực sự ? Tuyết Nhi lúc này khuôn mặt không giấu nổi phấn khích, nàng ta nhanh chóng đứng lên, vừa mang lại hạ khố vừa nói. - Ừm. Thật sự đúng là hắc linh lực, nhưng độ tinh thuần còn kém ngươi nhiều lắm. Ta đoán là của Sát Sanh Tăng trước đây. Nhưng bị pha trộn gì đó, để trông không còn giống tinh khí. - Ngươi còn nghệch ra đó làm gì, không mau mang y phục vào. Lý Quý vội vã mang y phục chỉnh tề, đang định cầm lọ sứ đi lên kia gặp Dương Thông, thì đã bị nàng ta nhanh chóng kéo tay. - Ngươi đã có sẵn tinh khí chưa ? Hắn chợt nhớ về lọ sứ của Liễu Thanh đưa khi trước, bên trong đã được nửa lọ, nhiều hơn bên trong lọ sứ đen này nhiều lắm. Vì vậy Lý Quý liền gật đầu. - Ta có sẵn rồi. Đang định đi ra thì Tuyết Nhi lại kéo tay hắn lần nữa. - Khoan đã, đợi xong đấu giá hội này rồi hãy gặp Dương Thông, thời điểm này…không tiện lộ nhân dạng. Lý Quý nghe nàng ta nói vậy, có chút suy nghĩ, sau đó liền gật đầu. Đưa lọ sứ đen kia cho nàng ta. Nhất thời Tuyết Nhi phất tay, lọ sứ đen kia bay sang vị trí của khách nhân bên cạnh. . . . Một canh giờ sau. Bên trong một gian phòng nhỏ. Dương Thông có chút thất thố. - Tiểu Kiều cô nương, thật…thật…chứ. - Chính là thứ này, không thể sai được. Khuôn mặt cô nương tên Tiểu Kiều kinh hỉ, cơ thể khẽ run rẩy, không dám tin. Chợt nhìn sang hai thân ảnh mang hắc y đối diện. Khuôn mặt đối phương cũng che kín giống như nàng, nhìn hình dáng thì có thể phân biệt được một nam tử và một nữ tử. Tiểu Kiều đã đạt được mục đích, bèn gật đầu với Dương Thông. Ông ta khuôn mặt đầy tiếu ý, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ngọc giản sức mẻ, đưa cho nữ tử đối diện. Vừa cầm lấy, cả hai nhân ảnh nam nữ kia liền chắp tay, chuẩn bị cáo từ. - Chậm đã, đạo hữu xin dừng bước, có thể bớt chút thời gian quý báu cho tại hạ gặp riêng một chút được không a ? Tiểu Kiều vội vàng mở miệng, nhìn về nhân ảnh nữ tử. Nhân ảnh nữ tử kia nghe vậy không thấy phản ứng gì, một lát sau mới gật đầu. Nhân ảnh nam tử bên cạnh và Dương Thông liền ngầm hiểu ý, cất bước ra ngoài. Gian phòng chỉ còn lại nữ tử hắc y và cô nương tên Tiểu Kiều kia. Bất chợt Tiểu Kiều nhanh như chớp ngọc thủ khẽ động, khiến nhân ảnh nữ tử kia có chút đề phòng. Nhưng chỉ thấy Tiểu Kiều chỉ lấy ra một trận bàn, nhanh chóng phát động. Nàng ta cũng không dừng tay, lấy ra một xấp giấy cùng với 2 mao bút. Nhân ảnh nữ tử kia đang định mở miệng đã thấy Tiểu Kiều đưa ngón tay lên mặt, biểu hiện giữ im lặng. Bàn tay Tiểu Kiều nhanh như chớp viết lên giấy. . . “ Tuyết Nhi ?” . . Nhân ảnh nữ tử kia khẽ động, dường như bất ngờ, ngọc thủ cũng thoăn thoắt. . . “ Y Nhã sư tỷ, sao ngươi nhận ra ta ? ” . . Tiểu Kiều cũng đầy bất ngờ. . . “ Mùi Dục Đan trên tóc. Còn ngươi, sao nhận ra ta ?” . . “ Vết bỏng ” . Tiểu Kiều lúc này nhìn lên thân ảnh nữ tử đối diện, thở phào một hơi. Lúc này trong phòng cực kì im ắng, chỉ còn tiếng xoạt xoạt khe khẽ của mao bút ma sát lên giấy. . . “ Nhóm tam trưởng lão các ngươi đang ở chỗ Bảo Các chủ Chu Quyền ? ” . . “ Đúng vậy, cầm lấy thứ này, sau này đến Bảo Các Lâu ở phương Nam để tìm gặp chúng ta ” . . Lúc này chợt thấy Tiểu Kiều lấy ra một lệnh bài trong nhẫn trữ vậy, nữ tử hắc y đối diện nhanh chóng cầm lấy. “ Tam Trưởng lão đã tìm ra được Liên Hương trưởng lão ở Thần Kiếm Tông, còn nhóm các ngươi đang ở đâu ? ” . . “ Vô Không Am, Thiền Am, Ngọc Tướng Am ” . . “ Không cần lo sợ. Kế hoạch đổi Hắc Linh Khí lấy Không Thư lần này là Tam Trưởng Lão vạch ra ”. . . “ Chu Quyền là một tên háo sắc. Trầm mê nhan sắc Tam Trưởng Lão, nên đã kết thành đạo lữ với bà ta " " Bà ta nhân cơ hội mê hoặc Chu Quyền mấy năm qua, thầm bày kế để Không Thư này rơi vào tay người Hợp Hoan tông phương Bắc ” . . Thân ảnh nữ tử hắc y có chút suy nghĩ, chợt đặt bút. . . “ Nam tử bên cạnh ta chính là thiếu chủ, con riêng của Liên Hương ” . . “ Thật ? Hắc Linh Lực đen nhánh kia là của hắn ” . . “ Đúng vậy, tư chất cũng vô cùng xuất sắc ” . . Tiểu Kiều bộ dạng tiếc nuối. . . “ Được rồi. Nói lâu tất lộ. Tuyết Nhi, nhớ kĩ điều này, tam trưởng lão đã từng mất 4 năm nghiên cứu Không Thư, có nói qua” . . "Công pháp bên trong Không Thư chỉ là ảo cảnh che mắt, không ai có thể luyện thành" . . "Không có Hắc Nhãn phá bỏ ảo cảnh, không thể chân chính xem được Không Thư phía sau” . Nhân ảnh hắc y nữ tử chấn kinh, sau đó đại hỉ, khẽ gật đầu. . . “ Tam Trưởng lão cùng ta chỉ giúp các ngươi được tới đây, bảo trọng” . . “ Hảo sư tỷ, bảo trọng, sau này hội họp ” . . Nhân ảnh nữ tử đang định quay lưng đi đã thấy Tiểu Kiều không biết từ lúc nào nhét vào tay nàng một đống Phù Lục. Nhân ảnh nữ tử kia đứng khựng lại, không biết nghĩ gì, bàn tay khẽ động, có mấy lọ sứ đủ màu cũng đưa đến bên cạnh Tiểu Kiều. Cả hai nhìn nhau đầy lưu luyến, sau đó nữ tử hắc y nhanh chóng bỏ đi. Tiểu Kiều thở dài, phi tang hết mấy tờ giấy trên bàn. Cẩn thận chỉnh sửa y phục. . . . Dương Thông ánh mắt chợt loé. - Bên trong bạch linh khí tinh thuần, nhưng chắc chắn… …không phải là người chính phái. - Ngươi có muốn hạ thủ với bọn chúng không ? Tiểu Kiều ánh mắt nheo lại, khẽ liếc Dương Thông, có chút sát khí, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường. - Tu vi có chút thấp, nhưng dù sao cũng là người hữu duyên, nên để bọn họ đi thôi. Dương Thông nhìn về hướng hai thân ảnh lúc nãy, bước tới mấy bước thở dài. - Được rồi, theo lời cô nương vậy. Chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Kiều thở dài. - Hi vọng sau này…Mãn Hoang Giới…xuất hiện cao thủ luyện thành Không Thư a. Nghe vậy, Dương Thông không biết nghĩ gì. - Lĩnh ngộ Không Thư ? Cực kì khó. - Ta đã từng xem qua…chỉ tiếc…vô duyên a. Hi vọng như lời cô nương nói. Lão ta chợt khựng lại, chẳng ngoảnh mặt ra sau. - Lão chỉ có một thắc mắc, mong cô nương giải đáp a. Tiểu Kiều ánh mắt chợt nheo lại, nhưng bên ngoài vẫn không thấy biểu hiện của nàng. - Dương tiền bối cứ nói. - Thứ lỗi lão nói thẳng, ta không xa lạ gì tính cách của Các chủ Chu Quyền. Ông ta là một người ham tài, háo sắc. - Chu Quyền chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, sẽ không bao giờ có chuyện ông ta chịu thiệt thòi hi sinh vì Mãn Hoang giới, đánh mất Không Thư. - Rốt cuộc đây có phải là ý của Chu phu nhân ? Tiểu Kiều nghe vậy dù cả kinh, ánh mắt sát ý mãnh liệt. Nhưng vẫn trấn tĩnh, cắn đầu lưỡi điều hoà hô hấp. - Tiền bối thứ lỗi…ta chỉ là phục mệnh Chu phu nhân đi chuyến này. Những chuyện khác…ta thực sự không biết. Dương Thông nhìn thân ảnh nữ tử trước mặt, ánh mắt như có ẩn ý. - Thôi…bỏ đi. Dù là ý của Chu đạo hữu hay Chu phu nhân đi chăng nữa…có khác gì nhau a. - Lần này…thật sự Bảo Các hội đã vì Mãn Hoang giới làm được một việc tốt a. Chợt lão quay mặt, bước ra cửa. - Việc của ta đã xong, đến lúc phải đi rồi a. - Thay mặt cao tầng tu chân giới phương Nam cùng Thiền Tông, cho lão già này gởi lời đa tạ đến Chu đạo hữu lẫn Chu phu nhân a. Tiểu Kiều gật đầu. - Dương tiền bối thượng lộ đại các. Ta sẽ chuyển lời. Sau một khắc, chỉ còn một mình Tiểu Kiều trong gian phòng kia. Nàng ta khẽ liếm môi, ánh mắt nhìn về phía trước khẽ cười. - Chuyến đi này tưởng rằng chẳng thể tìm thấy ai...không ngờ thành công ngoài mong đợi. - Hợp Hoan Đại Pháp, Không Thư…thật là thú vị, thú vị a. . . . Trên một ngọn đồi nhỏ, có hai nhân ảnh đang cất bước. Chính là Lý Quý cùng Tuyết Nhi. - Thật sự là cô nương Y Nhã ngươi kể ? - Đúng vậy. Chính vì vậy chúng ta mới thong dong thế này. Nếu không ta và ngươi đã chạy chối chết a. Dứt lời, Tuyết Nhi cầm một ngọc giản cùng một ngọc bài đưa cho hắn. Lý Quý nhìn ngọc giản cũng không xa lạ gì, chính là ngọc giản chứa Không Thư. Tay hắn cầm ngọc giản sức mẻ kia mà cả người run run, hít thở không thông. Hắn biết thứ này quý giá như thế nào. Một trong những công pháp đỉnh cấp nhất của tu chân giới. Chợt nhìn sang Ngọc Bài màu đen có một chữ Bảo màu đỏ rực bên trên, khuôn mặt thắc mắc. - Đây là ? - Đây là lệnh bài tiến nhập Bảo Các Lâu ở phương Nam. Nhóm tam trưởng lão đang ẩn mình ở đó. Lý Quý nghe vậy gật đầu, thu hồi ngọc giản cùng lệnh bài kia vào nhẫn trữ vật. Chợt Tuyết Nhi sực nhớ. - Lý Quý, muốn đọc được Không Thư, vận dụng Hắc Nhãn phá ảo cảnh. Đó là dặn dò của Tam Trưởng Lão. Hắn trố mắt. Ban nãy trong đấu giá hội hắn có nghe qua. Thiền Tông đã từng xem qua Không Thư nhưng không có thu hoạch. Không ngờ lại có huyền cơ này. Lý Quý nút nước miếng, hận không thể kiếm một chỗ yên tĩnh nào đó, nhanh chóng xem xét Không Thư. . . . Không biết qua bao lâu. Một con sông rộng mấy chục trượng uốn lượn hiện ra trước mắt. Dọc sông, những cây cổ thụ đủ mọi hình dạng đứng trầm ngâm, lặng nhìn xuống dòng nước xanh biếc tĩnh lặng. Một vài chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trôi trên sông. Ven bờ có những chòm cỏ dại bên trên bướm bay dập dờn. Mùi hương cây cỏ thoang thoảng trong không khí, cảnh vật quen thuộc dần hiện ra trước mặt. Khuôn mặt Lý Quý vui mừng khó dấu, hai tay dang rộng, ngửa cổ lên trời. - AAAA...Gần đến Vĩnh Lạc thôn rồi a. Chợt liếc sang, thấy Tuyết Nhi không hoạt bát như mọi khi. Hắn chợt hỏi. - Sao thấy yêu nữ ngươi có chút buồn bã a. Nàng ta nghe vậy cước bộ chầm chậm thở dài. - Nhìn bộ dạng của ngươi, ta có chút hoài niệm. - Vì sao ? Nhà của ngươi ở đâu ? Tuyết Nhi chợt khựng lại một chút. Lẩm bẩm. - Nhà ? Nhà ư ? - Ta từ nhỏ đã là cô nhi, không thân không thích. Hợp Hoan Tông chính là nhà của ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]