Chương trước
Chương sau
Nghĩ vậy Lý Quý liền có chút thương cảm:
- Mẫu thân, thương thế của người như thế nào ? Ban nãy trước khi Mặc Long đi ta có thấy ngươi thổ huyết a.
Liễu phu nhân mở hờ mắt nhìn hắn, bắt gặp ánh hắn lại đang đảo qua đảo lại nơi hạ bộ của bà. Nhưng Liễu phu nhân không thèm để ý, dù sao, đó cũng là phản ứng thường tình của nam nhân, hắn như vậy mới là có năng khiếu tu luyện.
Nếu không thèm nhìn với là có vấn đề a.
Liễu phu nhân ánh mắt chớp động, khẽ nói:
- Nữ nhân Hợp Hoan Tông tu luyện vốn cần hấp thu dương khí của đối phương chuyển thành của mình, ta tu luyện đến Thiên Ma trung kì, không may bị thiếu hụt dương khí.
Liễu phu nhân dừng một chút thở dài rồi nói tiếp:
- Lão Mặc Long hơn chục năm nay chỉ một lòng tu luyện, khiến ta không thành công đột phá Thiên Ma trung kỳ, đang trong lúc quan trọng không thể bể sung dương khí khiến cơ thể phản phệ nội thương.
Lý Quý dần sáng tỏ mọi việc, thì ra đó là lý do Liễu phu nhân nhìn Mặc Long với ánh mắt sát khí. Hắn cũng có nhiều điều thắc mắc liền hỏi:
- Nếu như vậy tao sao mẫu thân còn ở bên cạnh ông ta ?
Liễu phu nhân ánh mắt sắc bén:
- Hỏi hay lắm.
Bà định thần nhìn qua cửa sổ, hướng mắt ra ngọn núi phía sau dòng suối, trầm tư 1 lúc rồi nói:
- Còn gì ngoài lý do nơi đây là nơi an toàn nhất, chẳng ai ngờ rằng Đại Trưởng Lão của Hợp Hoan tông lại đang ẩn thân tại Thần Kiếm Tông.
Bỗng Liễu phu nhân ánh mắt lộ lên sát khí ẩn hiện:
- Nhưng ta thấy thời gian không còn nhiều, Mặc Long dường như có chút biểu hiện bất thường, đoán chừng y sớm muộn sẽ động thủ với ta. Chính vì vậy ta đành phải chọn con lúc này.
Liễu phu nhân bỗng chốc thần thái kiên định:
- Trước khi chết, Sát Sanh Thần Tăng chưởng môn đã phân phó giao cho ta nhiệm vụ tìm kiếm tân chưởng môn. Nay ngươi và ta có duyên, cũng coi như Hợp Hoan Tông không có đoạn tuyệt, ta có chết cũng không hối tiếc.
Lý Quý nghe đến đây cũng không khỏi khâm phục Liễu phu nhân, cho dù là một đại yêu nữ đi nữa, bà ta vẫn là một đại yêu nữ trung thành đến chết với Hợp Hoan Tông.
Bất giác thấy được một bộ mặt khác của Liễu phu nhân. Hắn cảm thấy bà ta cũng là một người phụ nữ đáng thương a.
Lý Quý bỗng nổi lên nhiều suy nghĩ ngổn ngang. Hiện tại nếu không vì hắn, bà ta có thể dễ dàng rời đi Thần Kiếm Tông bất cứ lúc nào, không chút vướng chân.
Hắn bất giác tự hỏi.
Còn hắn, hắn có dám sẵn sàng rời bỏ Thần Kiếm Tông không ?
Một hình bóng quen thuộc lại hiện lên trong đầu, chính là sư tỷ Văn Tịnh Kì của hắn.
Lý Quý vẫn còn tương tư Văn Tịnh Kì. Tình cảm nam nữ vốn thật khó nói.
Hắn biết hắn và Văn Tịnh Kì bây giờ càng không thể đến được với nhau. Cả hai dường như khoảng cách càng lớn hơn nữa.
Lý Quý bất giác nghĩ đến tình hình hiện tại có chút áy náy.
Bây giờ hắn đã đặt một chân vào tà phái, trở thành thiếu chủ của Hợp Hoan Tông, còn cả chuyện đại nghịch bất đạo, trái luân lý với Liễu phu nhân.
Lý Quý tự thẹn cảm thấy hắn không còn xứng với nàng. Liễu phu nhân trước đây luôn chiếu cố hắn, bây giờ, bà lại có ơn tái tạo, nhờ bà hắn đã bước bước chân đầu tiên vào Nhân Ma cảnh.
Hắn có chút suy nghĩ thông suốt, dù có rời bỏ Thần Kiếm tông củng chẳng sao, chỉ cần không liên luỵ Liễu phu nhân là được.
Lý Quý liền ngồi xuống bên cạnh Liễu phu nhân, khuôn mặt quyết tâm:
- Mẫu thân, hay người hãy cùng ta rời Thần Kiếm tông, trốn đi đến một nơi khác đi.
Liễu phu nhân nhìn hắn hắn mắt có chút bất ngờ. Nếu tinh ý sẽ phát hiện ánh mắt bà ta có một tia cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn như thường.
Chỉ thấy bà ta trầm ngâm, sau đó khẽ xoa đầu hắn:
- Bên ngoài Thần Kiếm tông ta cũng có rất nhiều kẻ thù, nơi đây vẫn tạm thời an toàn, khắp cả phương Bắc nơi đây linh khí tương đối nồng đậm, lại không thiếu nữ nhân, tính ra lại thích hợp cho kẻ mới bắt đầu tu luyện như ngươi.
Lý Quý có chút cảm động, rồi dứt khoát nói:
- Ta không cần, chỉ cần người an toàn là được
Liễu phu nhân chỉ nhìn hắn, ánh mắt loé hàn quang.
- Những chuyện khác ta tự có cách đối phó, bây giờ chưa đến lúc để rời đi, cho dù hiện tại Mặc Long có muốn đối phó ta cũng cũng chưa thể đắc thủ. Ngươi không cần suy nghĩ chuyện khác, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Lý Quý có chút trầm ngâm rồi trả lời:
- Ta biết rồi , thương thế của người bây giờ như thế nào rồi ?
Liễu phu nhân bất chợt nhìn hắn cười yêu mị.
- Chẳng phải lúc nãy ngươi đã chữa cho ta rồi đấy sao ?
- Ta. ? Từ khi nào ?
Lý Quý khuôn mặt đầy nét khó hiểu.
Liễu phu nhân vừa mỉm cười vừa chầm chậm giải thích.
Đầu tiên để chữa thương bà cần dương khí đồng nguyên Hợp Hoan đại pháp. Chính vì vậy bà đã cưỡng ép cải tạo đồng thời đả thông kinh mạch Lý Quý. Vì vậy cơ thể Lý Quý hắn từ một người bình thường bất giác trở thành tà tu. Dương khí bắt đầu đồng nguyên với Liễu phu nhân.
Ngay khi Lý Quý hắn vừa phóng xuất tinh khí đồng thời không thể kiềm chế tiểu tiện vào miệng bà. Đó là lúc bà ta âm thầm hút dương khí đồng nguyên của của hắn để chữa trị nội thương của mình.
Chính vì bí pháp độc môn này yêu cầu bắt buộc người bị hút là hắn phải có nội lực của Hợp Hoan đại pháp.
Vì thế, Liễu phu nhân trong thời khắc nguy hiểm đến tính mạng đành chọn hắn làm người kế nhiệm.
Lý Quý chăm chú lắng nghe, khuôn mặt bất chợt đầy cảm khái.
Mặc dù hắn hao tổn một chút dương khí nhưng dù sao hắn cũng thật tốt số. Tỷ như Liễu phu nhân không trọng thương ngay lúc đó thì hắn cũng đã không có cơ duyên này.
- Tiểu quỷ ngươi đã thấy ngươi tốt số chưa ?
Liễu phu nhân đang ngồi xếp bằng đối diện, ánh mắt cũng có chút cảm khái.
Lý Quý nghe vậy chỉ cúi đầu không nói gì, khuôn mặt khẽ liếc Liễu phu nhân.
Chỉ thấy bà cất bước xuống giường, đi đến mở cửa gỗ, nhẹ nhàng bước từng bước kiều mị ra bờ suối.
Lý Quý không thể không ngoái đầu, mở to mắt nhìn bóng lưng Liễu phu nhân, bộ dạng si mê.
Từ đằng sau, dáng vẻ của Liễu Thanh cực kì hoàn mỹ, không chê vào đâu được. Bờ mông trắng tinh, đẩy đà vểnh lênh theo từng nhịp bước. Kết hợp với chiếc eo thon gọn, đôi chân trắng như bạch ngọc.
Đúng thật là khuôn mặt thiên sứ, thân hình quỷ ma mà.
Bên dưới rõ ràng đang có một nhúm hắc mao đang lấp ló giữa hai đùi thon. Hắn đang lén lút nhìn hạ bộ của bà từ đằng sau thì đã nghe Liễu phu nhân quay mặt, ánh mắt chợt loé:
- Ngươi còn đứng đực ra đó làm gì, không mau ra đây !.
Lý Quý nghe vậy liền hưng phấn nhảy xuống giường, cởi luôn bố sam trên thân đi theo sau Liễu Thanh. Đây là lần đầu tiên hắn trần truồng đi ra khỏi căn nhà gỗ như thế này.
Cảm giác vừa sảng khoái vừa có chút lo sợ, hăn vừa đi vừa lấy hai tay che lại hạ bộ, bộ dạng lén lút hệt như một tên ăn trộm.
Liễu phu nhân đi trước, thanh âm bình thản:
- Không cần sợ, 500 trượng quanh đây không có ai cả.
Thì ra Liễu phu nhân đã phóng thần thức dò xét. Hắn lúc buồn chán có đọc qua điển tịch trong phái, nghe nói còn có những cao thủ xung quanh 1000 trượng không gì có thể qua mắt họ.
Bất giác hắn thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn đi bẽn lẽn sau lưng Liễu phu nhân.
Căn nhà gỗ chỉ cách dòng suối hơn 40 trượng, thế nên chỉ một chốc là đã đến.
Con suối chỉ sâu qua cổ chân một chút, rộng chừng 20 trượng, bờ bên kia là rừng rậm kéo dài tít đến chân núi không thấy điểm cuối.
Liễu phu nhân bước ra giữa dòng suối, vớt một chút nước lên để xúc miệng, có lẽ do trong miệng vẫn còn cỗ mùi hương khó ngửi.
Không phải do Lý Quý hắn thì là ai.
Liễu Thanh ánh mắt chợt động, thấy Lý Quý vẫn đứng ngẩn ngơ trên bờ thì nói vọng lên:
- Mau xuống đây, đừng để phí Trường Sinh Thuỷ của ta.
Lý Quý vội bước xuống suối, đứng cách Liễu phu nhân 2 trượng. Hắn đi đến, thoải mái ngồi bệt xuống một hòn đá lớn sau lưng bà, ánh mắt tò mò:
- Mẫu thân, giờ ta phải làm gì a ?
Liễu phu nhân quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lý Quý thầm mắng.
Đồ ngốc tử.
Nhưng Liễu phu nhân ngoài mặt cũng không nói ra, chỉ nghe âm thanh bình thản:
- Lý nhi, ngươi phải làm cho hạ thân ngươi luôn cứng, rõ chưa?
Nhìn khuôn mặt đầy mờ mịt của hắn, Liễu Thanh phu nhân lộ vẻ bất lực.
- Ngốc tử. Ngươi có thể vừa nhìn mẫu thân vừa dùng tay hiểu không ?
Lý Quý hắn đương nhiên đã sớm hiểu nhưng vẫn đang chờ chính miệng bà nói a.
Chỉ thấy Lý Quý khẽ gật đầu, khuôn mặt có chút hưng phấn. Hắn thầm cao hứng, phương thức của Liễu phu nhân thật kì lạ.
Đây không phải là lén lút tự mình mang lại khoái cảm, mà là đường đường chính chính trước mặt bà ta a.
Lý Quý có chút thẹn thùng,hai tay từ từ tiến xuống vuốt ve tiểu huynh đệ mình. Ánh mắt như si mê đang dán vào bờ mông trắng như tuyết kia của Liễu phu nhân.
Hắn cảm thấy cả cơ thể bỗng nóng lên, lốc xoáy bên trong đan điền đang bắt đầu xoay chuyển nhè nhẹ. Rõ ràng các luồng khí từ chân lông đang tiến vào bên trong từng tấc thịt.
Dần dần Lý Quý bắt đầu làm quen với việc hấp thu linh khí theo phương thức quái gở như thế này.
Liễu phu nhân ngưng thần, thấy biểu hiện của hắn khẽ gật gù. Bà ta bất giác quay người lại đi đến gần đến hắn hơn. Lúc này chỉ đứng cách Lý Quý chưa tới một thước.
Lúc này toàn bộ ngóc ngách cơ thể vưu vật của Liễu phu nhân xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh nắng xuyên qua các kẽ lá chiếu lên người Liễu phu nhân đẹp như 1 hoạ bức.
Một bức tranh đầy trần trụi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.