Chương trước
Chương sau
Lữ Lỗ là tạp dịch phục vụ cơm nước cho ngoại môn đệ tử, thấy Lý Quý hắn đang đi qua hậu viên Thần Kiếm Tông liền nói với tên tạp dịch mập mạp bên cạnh:
- Đại Hổ, ngươi xem, cái tên Lý Quý này da mặt cũng thật là dày a. Suốt một năm qua nghe biết bao lời đàm tiếu mà hắn vẫn không có chút xấu hổ a. Nếu là ta, kiếm một miếng đậu hũ đập đầu vào chết cho rồi.
Tiếng cười ha hả lẫn trêu ghẹo từ tạp dịch phòng truyền vào tai hắn.
Lý Quý khuôn mặt đỏ bừng, hai tay bất giác nắm chặt, liếc nhìn bọn chúng cười lạnh, nhưng chẳng dám nói lại, chỉ lẳng lặng đi tiếp.
Tư chất của Lý Quý thậm chí ngoại môn đệ tử của môn phái cũng không bằng, nên 1 năm qua hắn chỉ suốt ngày ru rú ở nội môn.
Sợ ra ngoài sẽ phải nghe vô số lời châm chọc kia.
Nếu không vì sư tỷ Văn Tịnh Kì nhờ hắn đem một ít linh dược ở đan phòng đến hắn cũng chẳng ra ngoài làm gì a, mỗi lần ra ngoài lại xấu hổ không thôi.
Nhiều lúc hắn muốn kết thúc cuộc đời xấu số của mình, chết quách cho xong, nhưng nghĩ rồi lại thôi
Lý Quý hắn vẫn sợ chết hơn...xấu hổ a.
Mang linh dược trở về gian nhà gỗ của mình.
Từ xa đã thấy Văn Tịnh Kì đang ngồi bên bờ suối, trên tay nàng đang cầm một nhánh cây nhỏ, nghịch ngợm với mấy con cá bên dưới.
Bên cạnh Văn Tịnh Kì, có một nha hoàn đang chăm chú rửa mấy trái cây dại bên suối.
Nha hoàn bất giác thấy hắn trở về, bèn nháy mắt, lè lưỡi trêu chọc hắn bộ dạng có chút đáng yêu.
Hắn thấy bộ dạng làm trò quỷ của nha hoàn kia thì bất giác khẽ cười.
Liếc sang Văn Tịnh Kì, khuôn mặt hắn có chút giãn ra.
Văn Tịnh Kì ngồi đó đang mang một bộ thanh sam trắng, khuôn mặt trắng bóc lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhãn thần toát ra vẻ xinh đẹp đáng yêu không sao tả xiết.
Văn Tịnh Kì không chỉ là tình nhân trong mộng của hắn mà còn là thần tượng của đại đa số ngoại môn lẫn nội môn đệ tử.
Lý Quý liếc nhìn nàng như một kẻ si tình.
Chỉ cần Văn Tịnh Kì sư tỷ hài lòng, xấu hổ một chút cũng đáng a.
Hắn cố gắng sửa sang cơ thể sao cho phong lưu tiêu sái một chút, đi đến bên cạnh nàng.
- Sư tỷ, linh dược của ngươi đây.
Văn Tịnh Kì khẽ quay mặt, nụ cười hệt như nắng giữa mùa đông.
- Lý sư đệ, cám ơn ngươi a.
Lý Quý hắn nhìn nàng như si ngốc, bộ dáng phong lưu tiêu sái biến đâu mất dạng.
Lần nào cũng vậy, mỗi khi nhìn thấy nụ cười Văn Tịnh Kì, hắn đều thất thần như vậy.
- Sư tỷ, dạo này ngươi đến thăm ta càng ít a.
Lý Quý từ trong miên man định thần, thì thào nói.
Văn Tịnh Kì nghe hắn hỏi vậy cũng có chút bất ngờ, ánh mắt có chút thất thố:
- Lý Sư đệ, ta gần đây nhận khá nhiều nhiệm vụ môn phái, không có nhiều thời gian rãnh rỗi như trước.
Lý Quý nghe nàng nói có chút trầm mặc.
Hắn cũng không ngu ngốc, Văn Tịnh Kỳ vốn là đệ tử chưởng giáo Mặc Long yêu quý nhất.
Chưởng giáo hẳn sẽ không bắt nàng làm nhiệm vụ kia, ảnh hưởng tu luyện a.
Trong đầu nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có nói ra.
Văn Tịnh Kì nhìn thấy Lý Quý có chút buồn bã, khoé mắt loé lên một tia áy náy.
Nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tâm trạng:
- Lý sư đệ, sắp tới ta không thường xuyên đến chơi với ngươi được. Ngươi mặc dù không có… ngươi cố gắng chăm chỉ, nhớ đừng bỏ bê tu luyện.
- Sẽ làm chưởng giáo buồn lòng a.
Văn Tịnh Kì định nói hắn mặc dù không có linh căn, nhưng lại sợ làm hắn buồn, nên đành lảng sang chuyện khác.
Lý Quý hắn làm sao lại không nghe ra ý của nàng.
Hắn chỉ nhìn Văn Tịnh Kì mỉm cười, cố gắng kìm chế xúc động của mình.
Không biết qua bao lâu, bóng dáng Văn Tịnh Kì cưỡi phi kiếm liền khuất xa.
.
.
.
Lý Quý buồn bã nằm lên giường, trên tay không biết từ lúc nào có một viên ngọc màu xanh dương đang phát sáng. Đây là Văn Tịnh Kì tặng hắn.
Tâm trạng đang rất buồn bực, làm mọi cách cũng không thể hấp thụ linh khí.
Hắn cũng biết cảnh giới võ học tối thiểu phải là Nhân Tiên kỳ.
Nhân Tiên sơ kỳ là tầng 1 đến 3, trung kỳ là từ 4 đến 6, hậu kỳ là từ 7 đến 9.
Đột phá tầng 9 sẽ giống như cá chép vượt long môn, trở thành cường giả Địa Tiên chân chính.
Có thể thoải mái hành tẩu tu chân giới, chưa thể hùng bá 1 phương như sư phụ Mặc Long nhưng cuộc sống đã thoải mái không phải lo nghĩ.
Thế nhưng chỉ biết trách hắn không có cơ duyên.
Linh khí nồng đậm xung quanh hắn giống như cho bò ăn linh chi vậy.
Chẳng thể hấp thu, chẳng có ích gì.
Mấy ngày qua hắn chỉ biết tìm chuyện quậy phá cho hết ngày, không thì cả ngày nằm ườn ngủ.
Thỉnh thoảng vẫn lại tật xưa, rình mò các ngoại môn đệ tử tắm táp.
Các sư tỷ thường hay đến thăm và chỉ dạy cho hắn nhưng chẳng có tiến bộ gì.
Dần dần các nàng cũng nản lòng, lâu ngày bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét hắn.
Có lẽ sư tỷ Văn Tịnh Kìcũng vậy.
ắn không chỉ không có thực lực mà lại còn vô cùng lười nhác.
Lý Quý nghĩ nhiều lúc hắn muốn xin sư phụ về quê để làm một nông phu bình thường, an an ổn ổn.
Nhưng cũng chỉ suy nghĩ chứ chưa đủ dũng cảm để nói với ông ta.
Mặt khác Văn Tịnh Kì cũng là một trong những nguyên nhân hắn còn lưu luyến Thần Kiếm Tông.
Nghĩ đến viễn cảnh hắn rời môn phái, Lý Quý hắn sẽ không bao giờ được thấy nàng nữa.
Đang suy nghĩ bâng khuâng, trong đầu bất giác hiện lên hình dáng Liễu phu nhân.
Cảm giác với Liễu phu nhân thì lại khác, bà ta phải nói là xinh đẹp thoát tục, Lý Quý thường lén ngắm nhìn Liễu phu nhân mỗi khi bà xuất hiện.
Liễu phu nhân sở hữu cơ thể hoàn mỹ, toàn thân trắng muốt như ngọc.
Hắn nghĩ bất kì nam nhân nào định lực không tốt, nếu thấy bà cũng sẽ bất giác dâng lên một chút tà niệm.
Nhưng Lý Quý hắn chỉ dám liếc nhìn chỉ vì nét đẹp thoát tục của bà, không hề có chút suy nghĩ nào khác.
Với hắn, Liễu phu nhân là một người hiền lành, đoan trang mà Lý Quý hắn hết mực tôn trọng.
Từ lúc đặt chân đến Thần Kiếm Tông, cũng đã hơn một năm, Lý Quý hắn luôn được Liễu Thanh hết mực chiếu cố, hệt như một người mẹ hiền.
Bỗng trong lòng hắn dâng lên một cỗ ấm áp.
.
.
.
Ngày qua ngày, rốt cuộc mùa đông cũng đến.
Tuyết phủ khắp đỉnh núi Bắc Long Sơn, sương mù che khuất gần nửa đỉnh núi tạo nên 1 tràng cảnh hùng vĩ.
Trên đỉnh núi, thỉnh thoảng còn có một vài cự điêu trắng muốt, sắc sải cánh rộng đến mấy trượng đang bay lượn.
Mặc Long mỗi lần mùa đông đến đều phải xuất môn vài tháng, giúp các thành lân cận đối phó với bão tuyết.
Vài ngày trước ông đã có dặn dò qua với các đệ tử, hôm nay là ngày xuất hành, cũng không quên đến căn nhà gỗ của Lý Quý.
Lý Quý thấy ông ta bình thường lạnh nhạt với mình, nay đích thân đến cũng thấy có chút ấm áp.
Mặc Long đứng trước gian nhà gỗ, chắp tay sau lưng nhìn ra xa xôi.
Không biết ông đang nghĩ gì, Lý Quý thì đứng sau kính cẩn, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Sau một lúc, chỉ nghe Mặc Long thở dài:
- Ta sẽ xuất môn 1 thời gian, ngươi ở môn phái chớ bỏ bê tu luyện.
Lý Quý đoán ông vẫn tin có một ngày hắn sẽ hấp thụ được linh khí, nhưng bản thân hắn biết việc đó cực kỳ xa vời.
Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không dám để Mặc Long biết, chỉ ậm ừ:
- Dạ, Sư phụ ! Ta sẽ chăm chỉ tu luyện, tuyệt không phụ kì vọng của người.
Mặc Long vẫn đứng đó không trả lời, một lúc sau, ông mới thở dài nói:
- Ta biết ngươi lười nhác, chỉ biết quậy phá, chưa hề chú tâm tu luyện
- Sư phụ!
Lý Quý chỉ cúi gằm mặt
- Ta đã cho ngươi điều kiện tốt nhất ngay cả đệ tử nội môn cũng tự thẹn không bằng , thôi thì thành bại tuỳ duyên ngươi....tự lo liệu lấy.
Lý Quý chỉ im lặng không biết nói gì, nhưng hắn cũng rất ấm ức.
Hắn đã làm mọi cách nhưng không có tiến triển, có trách thì phải trách hắn không có linh căn a.
Ngay lúc này, bỗng có tiếng gió vút tới, Liễu phu nhân không biết phi hành từ đâu đến từ từ hạ xuống, động tác cực kì phiêu dật.
Liễu phu nhân tuy bề ngoài trạc khoảng 40 nhưng mắt phượng mi liễu cực kì kiều mị.
Hắn không đoán được tuổi thật của bà là bao nhiêu, dù sao tu sĩ cao giai vốn tuổi thọ cực kì dài.
Bộ thanh y xanh ngần phủ cả người cũng không thể che được những đường cong vưu vật của bà, Lý Quý khẽ lén nhìn bà như si ngốc.
Liễu Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt chợt loé trong phút chốc nhưng trở lại bình thường không có ai phát giác.
Bà nhìn khuôn mặt nặng nề của Mặc Long và Lý Quý cũng dần đoán ra phần nào.
Lý Quý thấy Liễu phu nhân cũng cúi đầu hành lễ:
- Sư Nương !!
Bà chỉ gật đầu không nói gì.
Bỗng bất giác Lý Quý ngước mặt lêsắc mặt của Liễu phu nhân có chút kỳ lạ.
Bàta lúc nào mái tóc cũng búi cao cực kì cẩn thận, còn khuôn mặt lúc nào cũng ửng hồng.
Lý Quý hay lén nhìn bà nên rất rõ.
Nhưng hôm nay....tóc tai bà lại có chút rối, mặt xanh xao hơn mọi khi.
Hắn ánh mắt khẽ động, liếc qua thấy ánh mắt bà nhìn Mặc Long....
.....có chút sát khí.
Lý Quý vội vàng giật mình, liền cúi gằm mặt xuống như chưa thấy gì.
Hắn lúc này tin chắc rằng, Liễu phu nhân có gì đó....không bình thường.
Chỉ nghe thấy tiếng Liễu phu nhân.
- Huynh cũng đừng trách Lý Nhi, hắn vốn cũng không có lỗi gì, Lý nhi sinh ra vốn đã không có linh căn, biết làm sao được.
Liễu phu nhân nhìn về hướng của Mặc Long có chút an ủi.
- Sư muội…
Mặc Long nhìn Liễu Phu nhân rồi ngước lên trời thở dài, khuôn mặt không thể che dấu nổi tâm sự.
Liễu phu nhân khẽ động viên.
- Huynh cũng không cần lo lắng, muội sẽ chiếu cố Lý nhi, huynh cứ yên tâm đi Bạch Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.