Thanh Dương giật mình tỉnh dậy nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi này không phải là phòng của mình.
Vừa định ngồi dậy, một trận đau nhức từ dưới thân truyền đến.
Sắc mặt tái nhợt.
Nhớ tới cha ngày hôm qua đối xử thô lỗ với mình, trong lòng một trận đau đớn.
Cửa phòng khẽ dịch mở ra.
Quản gia bưng thức ăn đi vào.
“Tiểu thiếu gia cậu tỉnh dậy rồi à, mau ăn một chút gì đi.”
Đem thức ăn đặt lên bàn, nhẹ nhàng nâng Thanh Dương ngồi dậy.
Thanh Dương nhìn quản gia, ánh mắt mang theo nghi vấn.
“Thiếu gia tối hôm qua rời đi cũng không có trở về, dặn tiểu thiếu gia không được rời khỏi phòng.” Quản gia nhíu mày không tán thành nói.
Ngày hôm qua thiếu gia trước khi rời đi bảo ông tới dọn dẹp phòng.
Chính mình vừa mở cửa phòng ra, đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho một trận ngây người.
Tiểu thiếu gia hai tay bị trói bất tỉnh ở trên giường, cúc huyệt sau khi bị xâm phạm cũng chưa tẩy rửa, dịch thể cùng máu tươi không ngừng chảy ra.
Thân hình mảnh khảnh trần như nhộng, trên người toàn dấu vết xanh xanh tím tím lưu lại.
Càng khiến người khác khiếp sợ hơn chính là vết bầm trên cổ.
Có thể tưởng tượng tiểu thiếu gia bị đối xử thô lỗ như thế nào.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ông cũng không thể tin được, một người ưu nhã lãnh đạm như thiếu gia lại có thể đối xử thô lỗ với tiểu thiếu gia hắn vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-toa-thanh-duong/2361210/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.