Bên ngoài tòa nhà màn đêm buông xuống, bên trong phòng nghỉ lầu ba mươi bảy nhưng lại là bầu không khí yên tĩnh.
Nhìn Thanh Dương trên giường mê man, Đông Phương Dực yên tâm không có việc gì.
Ba năm qua, lúc nào trong mơ cũng nhớ tới tiểu tử vui vẻ trước mắt kia, cũng có chút lo lắng nó sẽ vì thô lỗ lần trước mà cự tuyệt hắn.
Hôm nay tất cả nhưng lại như trong mơ.
“Umh...”
Thiên hạ mê man không biết mơ thấy cái gì, hơi hơi nghiêng qua thân thể.
Nguyên bản chăn mỏng che khuất hạ thân lộ ra thanh lương phía dưới.
Đông Phương Dực nhìn thấy thanh lương trắng nõn lộ ra, hạ phúc lại một trận kích động.
Vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn tiểu hoa cúc mềm mại sưng đỏ, phủ lên bạch trọc trong suốt, ngón tay ở trên cánh hoa nộn nộn không ngừng trêu chọc xung quanh.
“Umh...”
Thiên hạ trên giường nhẹ nhàng run rẩy, cái mông nhỏ trắng nõn hướng ngón tay tiếp cận qua lại.
Đông Phương Dực tà tà cười.
Bảo bối không phải ta không thương tiếc ngươi, đây chính là ngươi tự tìm nha.
Ngón tay liền lưu lại chất lỏng trong cơ thể nhẹ nhàng xuyên rồi đi vào, tay kia vỗ về nụ hoa non nớt trước ngực.
” A... Cha...” Mới vừa đi vào, thân thể không thoải mái khiến cho bảo bối trên giường hô lên một tiếng.
Sau đó phân thân không tự chủ tùy theo động tác ngón tay trên dưới mà đong đưa.
Phía sau cúc huyệt lại thêm một ngón tay tiến vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-toa-thanh-duong/2361205/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.