🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Tên bịp họ Huống, đã dò ra chưa? Không biết xài trận bàn thì trả lại Nhạn tiền bối chứ đừng dắt chúng ta đi lòng vòng!”

Tạ Tố Tinh cảm giác nãy giờ bọn họ toàn đi vòng tròn.

Du Nguyệt Minh đứng cạnh Sở Nhược Đình mà quạt cho nàng, “Coi chừng dính bụi đấy.”

Huống Hàn Thần cầm trận bàn đi đằng trước dẫn đường, bực bội đáp, “Im lặng coi, ồn quá!” Hắn ngẫm nghĩ rồi quay sang Sở Nhược Đình xin ý kiến, “Nhược Đình thông thạo trận pháp nhỉ, nàng xem thử trận bàn đang chỉ hướng nào?”

Sở Nhược Đình liếc nhìn, mặt nàng lộ vẻ bối rối, “Sao lại có ba hướng? Chẳng lẽ có ba Kiều Kiều?”

Tuân Từ dỏng tai nghe động tĩnh trong rừng, hắn nhắc, “Kiều Kiều có phân thân.”

Kinh Mạch đề nghị, “Chúng ta chia nhau tìm đi, dù sao tu vi của phân thân nàng ta cũng khá yếu.”

“Kinh Mạch giỏi quá! Lấy lại hồn phách một cái là biết nêu ý kiến liền.” Huống Hàn Thần ung dung vỗ vai hắn. “Thông minh thế mà sao chẳng nhớ nổi tên ta?”

Kinh Mạch: “…”

Cả bọn thảo luận rồi quyết định chia làm ba nhóm.

Sở Nhược Đình nắm giữ thần hồn của họ, ai gặp nguy hiểm thì nàng sẽ là người đầu tiên tới cứu.

Sở Nhược Đình đi hướng đông cùng Kinh Mạch – người có tu vi thấp nhất, Tạ Tố Tinh với Huống Hàn Thần đi hướng đông, Tuân Từ và Du Nguyệt Minh chọn hướng nam.

Khu rừng sở hữu cỏ cây tươi tốt lẫn rễ cây uốn lượn.

Du Nguyệt Minh thất thần miết, hắn liên tục dùng Tịnh Trần Quyết cho mình, “Huynh nói xem, sao tổ phụ ta lại muốn gọi Nhược Đình là sư phụ?”

Tuân Từ ngạc nhiên, “Huynh vẫn lo nghĩ chuyện này à?”

Du Nguyệt Minh đang định trả lời thì Tuân Từ đột ngột dừng bước. Kiếm Thái Hòa rung lắc dữ dội trên tay Tuân Từ khi hắn nặng nề thông báo, “Có tiếng động.”

Tán cây đằng trước kêu xào xạt, ai đấy bất chợt thả ngược người xuống từ cành cây. Du Nguyệt Minh suýt nữa vung quạt xếp, nhưng người nọ hấp tấp ngăn, “Con công! Là ta!”

Du Nguyệt Minh ngớ người.

Hắn giận dữ gập quạt, “Chán sống hả? Tự dưng nhảy xổ ra làm người ta sợ chết khiếp!”

Tạ Tố Tinh cười tí tởn, “Cố tình dọa ngươi đó.”

“Ta không nhanh tay thu quạt lại thì ngươi thành cái xác rồi.” Du Nguyệt Minh trừng mắt.

Ngay sau đấy, Tuân Từ bỗng vung kiếm.

Keng!

Ánh sáng phản chiếu từ kiếm cao tận trời.

Tạ Tố Tinh bị xẻ làm đôi.

Du Nguyệt Minh hãi hùng lắp bắp, “Tuân Từ! Huynh huynh huynh… Dù Tạ Tố Tinh xấu xa thì huynh cũng đâu thể giết hắn!”

Tuân Từ rút kiếm về, “Là giả.”

“…Hả?”

“Tạ Tố Tinh ban nãy là giả.”

Phía sau chợt có người kêu, “Các ngươi tới đây mau! Nhược Đình gặp nguy rồi!”

Hai người quay đầu lại để thấy Huống Hàn Thần trong bộ dạng cực kỳ lo lắng.

Tuân Từ nhíu mày rồi quyết đoán chém một nhát.

“Đây cũng là giả.”

Kiếm linh dẫn đường cho Tuân Từ, lần này không cần kẻ địch xuất hiện thì hắn đã bay thẳng đến cái cây bị khí đen bao quanh. Thanh niên giơ kiếm chém không khí, thịt nát tức khắc bắn tung tóe.

“Tất cả đều là giả!”

Du Nguyệt Minh hiểu ra ngay, “Nguy to! Kiều Kiều có nhiều hơn ba phân thân!”

Hắn vừa dứt lời, ánh sáng đỏ bao trùm bầu trời cách đấy mười dặm về phía bắc.

Giọng Sở Nhược Đình len lỏi vào thức hải bọn họ thông qua khế ước, “Mau tập trung lại–”

Hai chàng trai chưa kịp tới gần đã nghe âm thanh giao chiến ầm ĩ.

Lúc họ đến chiến trường, Huống Hàn Thần, Kinh Mạch, và Tạ Tố Tinh đang đánh nhau với một đám quái vật mang hình dạng bướu thịt.

Sở Nhược Đình lẫn Kiều Kiều mất tăm mất tích.

Một luồng sóng âm chặt ngang cây đại thụ to cỡ ba người ôm ở đằng trước, cái cây đổ ầm xuống và tạo vết nứt sâu hoắm trên mặt đất.

Huống Hàn Thần xoay sáo ngọc, thúc giục Tuân Từ cùng Du Nguyệt Minh, “Đứng đực ra đó làm gì? Lại đánh mau!”

Du Nguyệt Minh lén hỏi Tuân Từ, “Tay này là thật hay giả?”

Tuân Từ rút kiếm khỏi vỏ, đồng thời bay lên, “Đương nhiên là thật!”

“Nói sớm phải tốt không!” Du Nguyệt Minh lẩm bẩm rồi truyền linh lực vào quạt xếp, hắn tấn công một phân thân phía sau Kinh Mạch.

Tổng cộng có ba mươi sáu phân thân, tu vi cao nhất là Xuất Khiếu hậu kỳ và thấp nhất là Kim Đan sơ kỳ; bốn người hợp sức thì đôi bên ngang cơ.



Kinh Mạch cố gắng chiến đấu, Huống Hàn Thần che chở phía sau hắn. Huống Hàn Thần nhắm mắt, mười ngón tay nhảy múa trên lỗ âm của sáo Mặc Ngọc. Sóng âm ập xuống, càn quét phần lớn phân thân cũng như kiểm soát thế trận hai bên trái phải.

Tạ Tố Tinh vung nắm đấm, gió sinh ra từ quyền này như vật chất rắn, nó thô bạo đập nát phân thân bên trái thiếu niên. Ngay lập tức, phân thân giống khối thịt kia biến ra khuôn mặt đẫm lệ của Sở Nhược Đình, “Đừng đánh! Là ta!”

Tay Tạ Tố Tinh cứng đờ.

“Cẩn thận–”

Tuân Từ đạp lên vai hắn rồi nhảy xuống, kiếm ý chính trực hóa thành hình vòng cung màu bạc và chém bay đầu “Sở Nhược Đình”.

Tạ Tố Tinh sợ hãi lùi về sau vài bước, “Đống thịt này biết biến hình!”

“Thà nó biến hình còn hơn! Thịt nát nhìn tởm quá!” Du Nguyệt Minh vừa đánh vừa nôn.

Tạ Tố Tinh rút chủy thủ khỏi giày, hắn cười gằn, “Thích thì cứ biến hình! Ta không tin nó biến ra được một Vương Cẩn mọc cánh.”

“Mọi người xem thứ gì kìa!”

Kinh Mạch chỉ tay.

Một người nhảy từ trong rừng ra, hắn xòe đôi cánh khổng lồ che khuất ánh nắng chói chang.

Hắn vỗ cánh và rít một tiếng, miệng phun luồng sét màu đỏ.

Luồng sét đỏ ban đầu tỏa sáng mờ mờ, sau lại bùng nổ thứ ánh sáng trắng chói lòa như muốn cắn nuốt nửa bầu trời.

Ầm!

Cơn bão sấm sét trút xuống, Tạ Tố Tinh phản ứng chậm nên tia sét đánh bay hắn mười trượng xa, hàng đống cây cối bị hắn đâm gãy loạn xạ.

“Tạ huynh!” Tuân Từ ở gần hắn nhất bèn phóng đến đỡ hắn dậy.

Tuân Từ thấy rõ kẻ vừa xuất hiện là ai qua hình ảnh trên thân kiếm trắng bạc.

Đó là…một Vương Cẩn bị thối rữa!

Từng tảng thịt treo lộn xộn trên bộ xương, sau lưng ông ta mọc đôi cánh của bán yêu Cù Như!

Thứ kim chỉ kỳ quái khâu xác hai người lại, bọn họ chỉ biết tấn công chứ không có suy nghĩ riêng.

Huống Hàn Thần ngồi trên chạc cây, ngón tay đang bấm sáo dừng lại, hắn liếc Tạ Tố Tinh theo bản năng và hững hờ nhận xét, “Miệng ngươi thiêng thật.”

Mặt Du Nguyệt Minh tái nhợt, hắn nôn khan liên hồi, “Đánh nhau thôi mà sao tởm dữ?”

Con quái vật do Vương Cẩn cùng Cù Như hợp thể hình như đánh hơi được ai yếu nhất.

Nó chắp tay lại rồi bắn mười hai luồng pháp lực về phía Kinh Mạch. Sấm sét công kích khu rừng bao la, cây cối thi nhau gãy răng rắc; dòng khí cuồng bạo như lăm le đốt cháy đất trời bẻ gãy lẫn càn quét mọi thứ!

Tu vi Kinh Mạch yếu, hắn còn bị khí của đối thủ trói chặt nên chẳng thể cựa quậy.

“Lại đây!” Du Nguyệt Minh nhảy lên trước nhằm kéo Kinh Mạch sang một bên.

Tạ Tố Tinh với Tuân Từ tung ra hai luồng sức mạnh cùng lúc! Thanh chủy thủ bắn liền tù tì mấy luồng sáng, kiếm Thái Hòa chém ra vô số kiếm khí bạc trắng. Vàng bạc kết hợp thành khối khí cuồn cuộn, nó nhọc nhằn triệt tiêu dòng khí điên cuồng của kẻ địch.

Sóng xung kích hình tròn dao động kịch liệt và phá hủy vài ngọn núi.

Đá vụn tung tóe, trời đất rung chuyển.

Vương Cẩn, Cù Như, cùng đám phân thân chiến đấu chẳng màng sống chết.

Kinh Mạch đá bay một phân thân hình bướu thịt, “Chúng ta làm gì bây giờ?”

Huống Hàn Thần nhíu mày, hắn ra lệnh, “Còn làm gì nữa? Giết sạch chúng!”

Oo———oOo———oΟ

Cuộc chiến trong rừng kéo dài đến ban đêm.

Tại một đỉnh núi cách đấy ngàn dặm, Sở Nhược Đình với Kiều Kiều bình tĩnh mặt đối mặt.

Đêm tối lan tỏa, gió xoáy mây trôi.

Kiều Kiều đứng trên ngọn núi cách đối thủ năm mươi trượng; nàng ta mặc trang phục hồng phấn, nhìn từ xa, trông nàng ta giống nét điểm xuyết xinh đẹp cho đỉnh núi.

Nghiệp Chướng chui ra từ sau đầu Kiều Kiều, “Tu vi ngươi cao hơn ả, sợ quái gì? Không được thì ta sẽ giúp ngươi.”

Hai người sống dựa vào nhau nên vĩnh viễn không chết, trận chiến này có thể nói là thắng chắc.

Chính vì Kiều Kiều biết mình sẽ thắng mới không ra tay ngay tức thì. Nàng ta muốn nhìn thật kỹ rốt cuộc cô gái đã thay đổi vận mệnh mình là người thế nào.

Sở Nhược Đình cũng quan sát Kiều Kiều.

Phải nói là Kiều Kiều chủ động gặp nàng đúng hơn là nàng tìm thấy Kiều Kiều.

Có điều chưa biết ai xem ai là con mồi đâu.

Tu vi đối phương cao hơn nàng một cấp nhỏ, sau khi nhận thức được điều đó, Sở Nhược Đình bỏ lại bốn thanh niên và đơn độc dẫn dụ Kiều Kiều đến một nơi thật xa.

Chắc nàng có khoảng năm phần thắng nếu đấu với Kiều Kiều.

Ai dè còn có Nghiệp Chướng sống ký sinh sau lưng nàng ta.



Một chọi một đã biến thành một chọi hai.

Sở Nhược Đình gặp áp lực lớn song nàng đã luyện thành bản lĩnh càng áp lực thì càng thong dong. Kiều Kiều không khỏi hoài nghi nàng bình thản như vậy có phải vì đang giấu giếm tu vi.

Nàng ta vén lọn tóc bị gió thổi, hỏi thành lời một vấn đề mình luôn thấy khó hiểu, “Sở Nhược Đình, tại sao ngươi cứ nhất quyết đối đầu với ta?”

Nghiệp Chướng cau mày, “Đừng dong dài nữa! Giết ả!”

Kiều Kiều ngó lơ mụ yêu quái.

Khóe miệng Sở Nhược Đình cong lên, “Ngươi cảm thấy ta cố tình đối đầu với ngươi?”

Kiều Kiều đáp, “Chẳng lẽ không phải? Ngay ngày đầu ta gia nhập Thanh Kiếm Tông, toàn bộ sư môn đều thích ta! Họ vây quanh ta để cùng tán gẫu, đùa giỡn. Ngoại trừ ngươi–” Ánh mắt nàng ta oán hận lại ngơ ngác. “Chỉ mình ngươi! Đến tận bây giờ ta vẫn nhớ điệu bộ ngươi lúc đó, ngồi trên tường rồi nhìn ta từ trên cao, ánh mắt ấy…như đang khinh thường ta!”

Nàng ta là đứa bé mồ côi được Vương Cẩn nhặt ven đường.

Không biết cha mẹ là ai, không rõ tuổi tác bao nhiêu, bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ luôn che giấu sự tự ti. Tất cả đồng môn cưng chiều nàng ta nhưng Sở Nhược Đình thì không, điều đấy lặng lẽ phóng đại sự tự ti trong nội tâm Kiều Kiều.

“Ta không khinh thường ngươi,” Sở Nhược Đình thành thật trả lời, “ta chỉ không thích ngươi.”

Nghiệp Chướng tức giận giục, “Các ngươi có đánh không!”

Sở Nhược Đình chả đếm xỉa tới Nghiệp Chướng, nàng gằn từng chữ một, “Chẳng hề thích chút nào.”

Có những người – bất kể tốt xấu, nam nữ, già trẻ – chúng ta không thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, về sau có tiếp xúc với họ thế nào cũng vẫn không thích.

Đơn giản vì nhìn chướng mắt thôi.

“Ngươi không thích ta?” Kiều Kiều cười gằn, giọng nàng ta bỗng trở nên chói lói khi giận dữ trừng trộ Sở Nhược Đình, “Ngươi tưởng ta thích ngươi chắc? Ta ghét ngươi nhất!”

Nghiệp Chướng bực bội siết tay, “Các ngươi muốn tán phét bao lâu nữa?”

“Câm miệng!”

Sở Nhược Đình và Kiều Kiều quát cùng lúc.

Nghiệp Chướng: “…”

“Ta ghét ngươi nhất. Ngươi là…” Kiều Kiều cố nhịn nhưng thất bại, nàng ta mắng câu tục tĩu đầu tiên trong đời, “Ngươi là…đồ chó cái!”

“Đúng, ngươi là con chó cái!”

“Ta mới tới Thanh Kiếm Tông, bơ vơ không nơi nương tựa nên muốn tỏ ra ngoan ngoãn cho mọi người thích. Nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi chả hề nói chuyện với ta! Chưa kể lúc mọi người nghiêm túc nghe sư phụ truyền đạo vào lớp buổi sớm, mỗi mình ngươi vắng mặt! Ngươi chả bao giờ đến lớp vì ỷ có cha mẹ làm trưởng lão! Suốt ngày bảo ‘ta không cần học’, ‘ta không học kiếm’, ‘cha mẹ ta là trưởng lão’… Ngươi dựa vào gì chứ? Cùng là đệ tử Thanh Kiếm Tông mà ngươi dựa vào gì để nhận đãi ngộ đặc biệt?”

“Sư huynh, sư đệ không được thích ta à? Ngươi đã có tình yêu của cha mẹ thì sao lại làm thế? Tại sao cứ muốn tranh giành tình cảm đồng môn với ta?”

“Sở Nhược Đình, ta ghét ngươi kiêu căng ngạo mạn! Ghét ngươi huênh hoang phách lối! Ngươi là con chó cái dơ bẩn nhất đời này!”

Kiều Kiều chửi một mạch những lời dồn ứ tận đáy lòng, nàng ta vui sướng một cách khó tả.

Hóa ra cảm giác khi mắng chửi người khác thỏa thuê là như vậy.

Tuy mắng chửi người khác trông rất xấu xí nhưng nàng ta thấy mình thế này mới giống…một con người bằng xương bằng thịt.

Sở Nhược Đình tức tới mức bật cười.

Nàng lạnh lùng đối đáp, “Ngươi tưởng mình không đáng ghét chắc? Lúc luyện tập mà bất cẩn làm đứt tay cái là ngồi bệt xuống đất, vừa ôm tay vừa khóc đến thở chả ra hơi! Rõ ràng ngươi ghét ta nhưng cứ sáp lại gần rồi kêu nhị sư tỷ ơi à… Ngươi luôn vô tình nói những lời tổn thương người khác, ta cũng chẳng biết ngươi cố ý gây sự hay ngu thật nữa! Ngươi không thấy bản thân kỳ cục hả?”

Kiều Kiều sững sờ.

Nàng ta chẳng thể phản pháo.

Kiều Kiều nhìn Sở Nhược Đình, người con gái đứng tại đỉnh núi cao vạn trượng trong bộ váy đỏ tung bay, đuôi lông mày hơi xếch kia vương chút ngạo nghễ mà nàng ta không bao giờ học theo được.

“Chắc chắn ngươi đang thầm chế giễu ta.” Kiều Kiều xòe lòng bàn tay và nhìn chằm chằm các ngón tay trắng muốt. “Ta có được tu vi này đều nhờ hút khô đàn ông, ngươi vốn khinh thường ta nên giờ càng thấy ta ghê tởm phải không?”

Ánh mắt Sở Nhược Đình khựng lại.

Nàng cong môi cười, “Ta chẳng khinh khi gì ngươi. Chúng ta đi những con đường khác nhau nhưng thu kết quả giống nhau, đều dựa vào đàn ông để tăng tu vi thì hai ta có ai cao quý hơn ai đâu? Điểm khác biệt lớn nhất chắc là ta bảo vệ giới hạn cuối cùng, còn ngươi thì không.”

Mị Thánh Quyết có công pháp thải dương bổ âm, song nàng chưa từng ủ mưu lừa gạt đàn ông rồi hút sự sống của họ đến chết để gia tăng sức mạnh.

Thế gian rộng lớn, trước sau gì cũng gặp muôn vàn cám dỗ.

Nàng đủ sức kiềm chế mình.

Ngay cả khi cùng đường trong kiếp trước, Sở Nhược Đình cũng không lầm đường lạc lối.

Kiều Kiều nhắm nghiền mắt.

Thiếu nữ cảm nhận được gió thổi quanh đỉnh núi, nàng ta mở lời, “Sở Nhược Đình, quen biết bao lâu mà đây mới là lần đầu chúng ta nói chuyện đàng hoàng, không ngờ còn trong tình thế này nữa chứ.” Cổ tay trắng nõn cử động, trường kiếm xuất hiện trên tay Kiều Kiều. “Đáng tiếc, đây cũng là lần cuối chúng ta trò chuyện.”

Thiên Đạo muốn nàng ta giết Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình phải chết!

“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi à?”

Đây là cuộc đọ sức của các cao thủ đứng đầu Phù Quang Giới.

Sở Nhược Đình cười khẩy rồi vung roi Thương Vân vun vút, luồng sét tím nổ lách tách quanh cây roi. Nàng tiện tay vung một nhát, cơn gió mang theo ánh sáng sắc bén tựa đao rạch một khe nứt thẳng tắp lên vách núi kế bên.

“Kiều Kiều, giữa chúng ta không cần nhiều lời, hãy đấu một trận quang minh chính đại nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.