Chương trước
Chương sau
A Ngũ kinh hãi trước tình cảm Kinh Mạch dành cho gấu cái, hắn hỏi Đại Anh nên làm gì bây giờ.

Đại Anh vẫn ôm đao, nàng ấy đáp gọn lỏn, “Kinh Mạch vui là được.”

A Ngũ liên tục truy vấn thì hiểu lầm mới được tháo gỡ. Hóa ra kẻ cưỡng hiếp Kinh Mạch là một nữ tu xinh đẹp trẻ tuổi chứ không phải Xích Viêm Tông Hùng cái.

Cái điệu bộ lúc thì bật cười khi lại nhíu mày của Kinh Mạch làm A Ngũ thấy đây là vấn đề hóc búa. Hắn thầm nghĩ thà thủ phạm là con gấu cái còn hơn.

Hắn lại hỏi ý Đại Anh và nhận được câu trả lời tương tự, “Kinh Mạch vui là được.”

A Ngũ: “…”

Trong ba người chỉ có A Ngũ đầu óc bình thường nhưng tu vi thấp nhất, hắn chẳng thể khiến Kinh Mạch đổi ý nên đành cùng đồng bọn đi khắp nơi tìm nữ tu coi trời bằng vung kia.

A Ngũ dè dặt hỏi, “Nàng ấy tên gì?”

“Không biết.”

“Mặc xiêm y màu gì?”

“Quên rồi.”

“Cốt linh cỡ bao nhiêu tuổi?”

“Chưa kiểm tra.”

“…”

Đại Anh giữ im lặng nãy giờ, nàng ấy bất chợt quay đầu nhìn Kinh Mạch, “Vậy đảm bảo ngươi không nhớ mặt mũi nàng ấy ra sao.”

Kinh Mạch cẩn thận nhớ lại; đầu hắn tràn ngập hình ảnh của vòng eo thon thả, làn da trắng ngần, khe hở phớt hồng…

Hắn không muốn thừa nhận mình quên mất mặt Sở Nhược Đình nên cứng miệng khẳng định, “Nhớ chứ!” Sau đấy hắn còn lặp lại mấy lần vì sợ người ta không tin, “A Ngũ! Ta nhớ kỹ mặt nàng, thật đó!”

Đại Anh lắc đầu.

A Ngũ thở dài.

Kinh Mạch không thể mô tả cảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, hắn siết chặt nắm đấm, “Ta nhớ cả mùi hương trên người nàng.”

Ngọt ngào, thơm mát, giống mùi hương của loài hoa nào đấy.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình rời khỏi khu rừng, thần thức nàng tìm kiếm và mau chóng bắt gặp một ngôi làng có người ở.

Đấy là một làng chài lớn nằm ven biển. Những ngôi nhà được xây từ cây cối với bùn cát nằm san sát nhau, gần như nhà nào cũng phơi trên cửa một loại cá khô nhỏ màu đỏ. Đường đi đông nghẹt người, ngôi làng phồn hoa ngang ngửa vài thị trấn tại Ba Thục.

Nàng ăn Dịch Dung Đan rồi tiến vào làng, sau khi tra xét kỹ lưỡng thì nàng phát hiện có người phàm trong số ngư dân nơi đây; người sở hữu tu vi cao nhất cũng chỉ đến Trúc Cơ tầng thứ sáu.

Gió đêm thổi tới vùng duyên hải mang theo mùi mặn đặc trưng, Sở Nhược Đình rốt cuộc ý thức được vị trí hiện tại của nàng đã cách xa năm khu vực lớn ở Phù Quang Giới. Để chứng thực suy đoán này, nàng hỏi thăm một bà lão lớn tuổi. Bà lão nhiệt tình giới thiệu, “Đúng vậy, chỗ này rất gần Thấp Hải. Cháu leo lên ngọn núi cao nhất phía tây là thấy Thấp Hải ngay.”

Sở Nhược Đình nhìn theo hướng ngón tay bà chỉ, nội tâm nàng chấn động trước ngọn núi chênh vênh thẳng tắp.



Thấp Hải…

Nàng đã trôi dạt tới địa bàn của Vô Niệm Ma Cung!

Kiếp trước Sở Nhược Đình chết sớm, chưa kể hơn nửa cuộc đời trôi qua tại Ba Thục. Về sau nàng bị đuổi khỏi Thanh Kiếm Tông rồi lang bạt khắp chốn, song tuyệt đối chả dám bén mảng đến Thấp Hải. Thấp Hải là ổ sói hang hổ dưới quyền ma quân. Nghe đâu ma quân tàn nhẫn, ngang ngược, thường bắt nữ tu làm lô đỉnh[1] và ăn sống tim nam tu chính đạo.

Kết cục Kiều Kiều Tu Chân Ký kể rằng tu sĩ chính đạo liên kết với nhau để diệt trừ Vô Niệm Ma Cung. Kiều Kiều là nhân vật chính, bị ma quân bắt nhưng nhờ thông minh đáng yêu mà bình an vô sự. Lâm Thành Tử thuyết phục Côn Luân lão tổ – người đang ở ẩn – chung sức đối phó ma quân. Ba vị Độ Kiếp kỳ đứng đầu Phù Quang Giới giao chiến với nhau đến chết.

Cuối cùng ma quân bại trận, Thấp Hải trở thành chốn bồng lai và được Đông Tô Lâm thị toàn quyền tiếp quản.

Sở Nhược Đình không nghĩ sẽ có ngày mình run rủi đến nơi này.

Nàng cứ tưởng nó là vùng đất hoang vu với âm khí lượn lờ, nào ngờ có vô số người phàm an cư lạc nghiệp ở đây.

Nàng nhìn bà lão và hỏi thành lời nỗi nghi hoặc, “Thấp Hải ma quân…không đuổi mọi người đi sao?”

Bà lão bật cười, “Ma quân sao rảnh quan tâm đám kiến chúng ta.”

Sở Nhược Đình trầm ngâm.

Đúng rồi, Thấp Hải chẳng biết rộng mấy vạn dặm, Vô Niệm Ma Cung còn nằm dưới đáy biển sâu.

Tu sĩ bên ngoài sợ hãi tiếng tăm của ma quân nên đâu dám tùy tiện bước vô Thấp Hải; ma quân cao cao tại thượng cũng không quản lý đám sâu bọ sống ký sinh. Biên giới Thấp Hải thành địa phương phù hợp để tu sĩ cấp thấp lẫn người phàm an toàn sinh hoạt.

Sở Nhược Đình nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, nàng bỗng có dự định tạm trú nơi đây.

Tu vi nàng vẫn quá thấp, chả đủ vốn liếng tìm Vương Cẩn báo thù. Chi bằng trốn tại ngôi làng này rồi lặng lẽ tu luyện, sau khi thành công kết anh thì giết cho Vương Cẩn trở tay không kịp!

Sở Nhược Đình càng nghĩ càng thấy khả dĩ.

Hôm sau, nàng lấy một viên linh thạch hạ phẩm mua gian nhà gỗ phía bờ nam Thấp Hải. Chủ nhân nhà gỗ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ ở độ tuổi trung niên, ông chẳng nhìn thấu tu vi của Sở Nhược Đình nên thái độ hết sức kính cẩn, luôn miệng gọi nàng là tiền bối.

“Tiền bối, làng chài không xài khối linh thạch lớn như vậy, chúng ta toàn dùng linh châu thôi.”

“Linh châu?”

Tu sĩ trung niên lập tức giải thích rằng rất khó tìm linh thạch trung phẩm ở đây. Vì vậy mọi người tự biến linh thạch thành linh châu to cỡ ngón cái để tiện cho những giao dịch nhỏ.

Sở Nhược Đình lật tay một cái, linh thạch hạ phẩm màu lam biến thành các hạt ngọc sáng lấp lánh. Những viên linh châu to đều nhau, trông chúng trơn bóng hơn cả ngọc trai.

Đôi mắt tu sĩ trung niên lộ vẻ khâm phục, ông đoán tu vi của Sở Nhược Đình chắc chắn từ Trúc Cơ tầng thứ năm trở lên.

Với làng chài này mà nói, nàng chính là đại đại đại tiền bối.

Thế là ông chủ động tiết lộ cho Sở Nhược Đình, “Tiền bối, xung quanh Thấp Hải có khoảng mười mấy làng chài lớn nhỏ giống chúng ta. Ngài có thể luyện khí hay luyện đan để kiếm linh châu. Tuy nhiên, bán lời nhất vẫn là linh ngư trong biển Thấp Hải.”

Sở Nhược Đình nhớ tới đống cá khô phơi trên cửa mọi nhà, nàng hỏi có phải đấy là linh ngư không.

Tu sĩ trung niên gật đầu, “Linh ngư không có linh khí, vô tác dụng với tu sĩ nhưng lại giúp người phàm kéo dài tuổi thọ.”

Ai cũng muốn sống lâu, điều này càng đúng với người phàm.

Không thể tu tiên đạo thì ăn linh ngư.



Song rất khó bắt linh ngư; chúng sẽ tức khắc hóa thành vũng nước nếu dùng linh khí, bởi vậy chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất là dệt lưới để vớt. Sau khi vớt phải phơi khô, không thì chúng sẽ mất tác dụng trường sinh.

Sở Nhược Đình chẳng còn mấy linh thạch.

Nàng cần cấp tốc bày Tụ Linh Trận để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Thiếu Thanh Thanh nên nàng không có lò luyện thích hợp cho luyện đan và luyện khí, nàng đành nhập gia tùy tục mà học vớt linh ngư.

Nàng sinh ra lớn lên trên núi Ba Thục, đây là lần đầu nàng thấy biển suốt bao năm qua. Bắt cá trở thành vấn đề khó giải quyết bậc nhất khi không thể sử dụng linh khí! Trải qua trăm cay ngàn đắng, Sở Nhược Đình bắt được số lượng ít thảm thương là năm con cá.

Nàng xếp gọn linh ngư vô đồ đựng rồi mang bán ven đường. Nữ tử chưa kịp rao bán đã phát hiện một bóng người cao ráo rắn rỏi trong đám đông.

Sở Nhược Đình gấp gáp cúi đầu.

Nàng ăn Dịch Dung Đan nên giờ có khuôn mặt của một thiếu nữ bình thường. Ngay cả Huống Hàn Thần còn chả nhận ra thì sợ gì nam tử mặc áo đen mà nàng chỉ mới gặp một lần!

Nghĩ đến đây, nàng ưỡn ngực và thét to, “Ai mua linh ngư không? Linh ngư tươi mới vớt đây…”

Nàng chưa rao xong thì cổ tay đã bị người ta túm cái “bộp”.

Kinh Mạch sờ khăn thêu mây buộc quanh trán, hắn cười toe toét, “Cuối cùng cũng tìm được nàng.”

Sở Nhược Đình rút tay về, mặt nàng hơi biến sắc khi vừa xoa cổ tay vừa hỏi, “Ngươi là ai? Nhận nhầm người rồi!”

“Ta không nhận nhầm.”

Người nàng tỏa ra hương thơm lành lạnh độc đáo.

Kinh Mạch cao lớn khôi ngô nhưng nét mặt vô cùng dịu dàng, xứng đôi với cặp mắt trong veo kia. Người bốn phía đều quay lại nhìn hắn.

Đôi mắt hắn lại chỉ phản chiếu bóng hình Sở Nhược Đình.

Giữa biển người với những khuôn mặt nhòe nhoẹt, mỗi mình nàng hiện lên một cách rõ nét lạ thường.

Hắn nghiêm túc giới thiệu bằng giọng không lớn không nhỏ, “Ta tên Kinh Mạch.”

“Hôm kia nàng lột quần ta.”

“Nàng cưỡng hiếp ta.”

“Nàng…”

Người xung quanh trố mắt ngoác mồm, ánh mắt bọn họ giống những mũi tên bắn tới tấp lại đây. Sở Nhược Đình có tật giật mình, nàng quát, “Ê! Đừng có ngậm máu phun người!”

“Ta đâu nói dối, rõ ràng hôm kia nàng cưỡng…ứ ứ ứ!”

Sở Nhược Đình sợ hắn huyên thuyên bèn nhảy dựng lên và bịt miệng hắn, “Ngươi có thể ăn bậy chứ không được nói bậy.”

Mắt Kinh Mạch ươn ướt, hắn gian nan mở miệng dưới lòng bàn tay nàng, “Dù sao ta cũng là người của nàng rồi, nàng phải chịu trách nhiệm. Ta…”

“Cầu xin ngươi mau câm miệng đi!”Chú thích

[1] Lô đỉnh là những người bị dùng như công cụ tăng sức mạnh thông qua việc quan hệ tình dục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.