Sáng sớm ở Phù U Giới ——
Sương sớm tiêu tán, trong hoa viên khói nhẹ phiêu đãng, ánh sáng đi qua cành liễu xanh biếc. Trong không trung ảm đạm lộ ra vài tia nắng ban mai, bọn người hầu bắt đầu bận rộn.
Tử Nhã mang theo hai gã người hầu, bước chậm hướng căn phòng vẫn còn đóng chặt cửa. Người hầu thủ ở ngoài cửa đang buồn ngủ nghe thấy tiếng bước chân, cuống quít mở mắt ra.
“Điện hạ thế nào?” – Tử Nhã ôn nhu hỏi.
“Hồi nương nương, Đại điện hạ còn đang ngủ.”
“Còn đang ngủ? Đứa nhỏ này gần đây như thế nào ngủ nhiều như vậy…” – Tử Nhã đẩy cửa ra, trong phòng một chút hơi thở đều không có, Tử Nhã liếc mắt một cái liền thấy giường ngủ trống trơn, hắn hỏi người hầu: “Hắn đâu?”
Người hầu kia thăm dò vừa thấy, vội vàng nói: “Nương nương, tiểu nhân không biết a, điện hạ vẫn ở trong phòng…”
Tử Nhã đi đến bên giường, thấy trên gối đặt một phong thơ, hắn mở ra, trên đó đơn giản viết nói:
Phụ vương, mẫu hậu, ta muốn đi nhân gian du ngoạn vài ngày, thực mau trở về, không cần lo lắng cho ta, cũng đừng tới tìm ta.
“Đứa nhỏ này thật là…” – Tử Nhã đau đầu mà cầm lá thư, trở lại trong phòng ngủ tìm Hắc Chước, Hắc Chước nhìn thư cũng không quá để ý.
“Mặc hắn đi đi, để hắn đi bên ngoài được thêm kiến thức cũng tốt.”
“Thế nhưng bệ hạ, Lam nhi vô duyên vô cớ rời nhà, trước đó cũng không thấy nói với chúng ta một tiếng, ta cảm thấy lo lắng…” – Tử Nhã lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-than-chi-qua-yeu-ho/78126/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.