Ngàythứ ba, chúng tôi dựng trại ven một dòng sông đang mùa nước cạn. Mẹ con tiểuhòa thượng đã bắt đầu tụng kinh, họ không ăn tối, tôi dùng bữa cùng với nhữngngười khác, vẫn là bánh Tây vực và mì nóng. Tôi ở chung với những thị nữ khác,hòa thượng “quyền quý” được dành riêng một lán trại với chế độ chăm sóc đặcbiệt. Vì vậy, lớp học, tất nhiên là được sắp xếp ở chỗ của hòa thượng.
Vừabước vào trong lán, tôi bỗng sững lại, Jiba đang cạo đầu cho con trai, nhữngsợi tóc màu hung rơi lả tả trên tấm vải trắng quấn quanh cổ hòa thượng. Hòathượng mỉm cười với tôi và ra hiệu cho tôi ngồi chờ một lát.
Tôi bắtđầu quan sát Kumalajiba trong thời gian chờ đợi. Vầng trán của cậu không bị néndẹt như người mẹ. Và thật mừng là các nhà sư sống trong thời đại và khu vực nàykhông có tục lệ đốt hương trên đỉnh đầu, bằng không, bên cạnh đau đớn về thểxác, những vết sẹo đó sẽ phá hoại dung mạo gần như hoàn mỹ của tiểu hòa thượng.
Nghĩđến những vết sẹo đốt hương, bất giác tôi mỉm cười, đây vốn là “đặc sản” củavăn hóa Phật giáo Trung Nguyên.
Thực ralúc đầu, cũng giống như ở các quốc gia khác, hòa thượng Trung Quốc không đốthương trên đỉnh đầu. Được biết tục lệ này vốn do Lương Vũ Đế – vị vua cuồng tínđạo Phật thời Nam Bắc triều khởi xướng. Vua Lương từng ba lần quyết tâm xuấtgia, nhưng cả ba lần đều “bị” các đại thần “chuộc” về bằng rất nhiều ngânlượng.
Vì muốnnhanh chóng mở rộng diện ảnh hưởng của đạo Phật và tăng số lượng tăng ni Phậttử, nhà vua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/77861/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.