LữThiệu cho người khiêng tới mấy chục sọt bánh màn thầu, đám đông nạn dân lao tớinhư hổ đói. Không đủ sức để chạy nữa, họ bò lê dưới đất nhận đồ ăn. Những tiếngnhai nuốt nhồm nhoàm, rào rào vang khắp không gian, như ngấu nghiến vào thầnkinh của mỗi người đang có mặt ở đó. Có người ăn nhanh quá, màn thầu tắc nghẹntrong cổ họng, không thở được, không ai giúp. Khi chúng tôi phát hiện ra thì đãtắt thở. Lữ Thiệu lạnh lùng thông báo lệnh chia ruộng phát hạt giống, yêu cầudân vùng thiên tai nhanh chóng đăng ký và lập tức trở về quê hương tiếp tụctrồng cấy.
Khôngcó lời cảm ơn, không mảy may xúc động, tất cả các nạn dân đều khóc khi nhận hạtgiống. Tôi bế Cẩu Nhi đứng ở điểm đăng ký, chờ đợi cả ngày vẫn không thấy bóngdáng người phụ nữ có tên Tần Tố Nga đâu. Tôi đã dò hỏi nhưng không ai hay biết.Tôi liền đến tìm Đoàn Nghiệp, vì ông ấy có danh sách các binh sĩ. Tìm mãi mớithấy một dòng tên bị gạch ngang đỏ chói: Ngụy Trường Hỷ, người Liễu Viên,Đôn Hoàng.
Tôiôm bé Cẩu Nhi về nhà, trên đường đi gặp toàn những người dân vùng thiên tai đãnhận được hạt giống, đang chuẩn bị trở về quê cũ. Tôi đứng bên lề đường, chămchú quan sát từng người phụ nữ qua lại, mong gặp được mẹ của Cẩu Nhi. Em đã mấtđi người cha, tôi cầu mong em không phải trở thành trẻ mồ côi. Trời bắt đầu tốidần, gió lớn cuốn tung những đám bụi, quất vào tấm thân còm cõi của những conngười may mắn sống sót. Họ là những bóng hình lẻ loi, cô độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097139/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.