Rajivađứng cách đó không xa, vạt áo cà sa phất phơ bay, vẻ điềm nhiên, tự tại. Thư CừMông Tốn nhìn tôi, rồi lại nhìn Rajiva, chau mày kinh ngạc. Thừa lúc anh ta lơđễnh, tôi vùng thoát, chạy đến bên Rajiva.
ThưCừ Mông Tốn há miệng, ấp úng:
-Hiểu rõ bản thân, làm chủ bản thân, thì mọi suy nghĩ và hành động sẽ mang tínhPhật. Mọi sự trên đời đều do nhân duyên tạo nên. Rajiva và vợ chính là kết quảcủa nhân duyên đó.
MôngTốn cười nhạo, ánh mắt lộ vẻ coi thường không giấu giếm:
-Chỉ viện vào hai chữ “nhân duyên” mà cho phép mình đắm chìm trong thế giới lưuly kỳ ảo, pháp sư làm vậy sao khiến chúng sinh tin phục được!
Rajivahiền hoà cất giọng:
-Nhìn thẳng vào cái “không” và cái “có”, thấu hiểu nó nhưng không lệ thuộc vàonó, cũng như không bận lòng vì nó. Vạn vật trong trời đất đều do nhân duyên màra và đều tồn tại hai mặt “có” và “không”, “thực” và “không thực”, đó là bảnchất và là hình tướng của hết thảy sự vật, hiện tượng. Nếu có thể thấu suốt mọisự “có” và “không”, thì sẻ như sen kia trong bùn lầy, sống giữa thế nhân thường tục mà vẫn giữ được đạo hạnh thanh cao, điềm tĩnh trước sự sống chết, thảnnhiên trước nỗi nhục vinh.
Gươngmặt lạnh lùng, đầy vẻ khinh khi của Mông Tốn đã phần nào thay đổi, trầm tư mộtlát, anh ta đẩy ánh mắt dò xét về phía tôi, gật gù:
-Sống giữa thế nhân thường tục mà vẫn giữ được đạo hạnh thanh cao, điềm nhiêntrước sự sống chết, bàng quan trước nỗi nhục vinh. Pháp sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097131/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.