Trong lúc mọi ngườitấp nập, bận rộn thì Rajiva hết đăm chiêu nhìn trời, lại ngồi xuống quan sátđám cỏ hồi lâu, lắc đầu, vẻ lo lắng:
- Mây đen vần vũ, kiếnkéo đàn ra khỏi hang, đêm nay chắc chắn có mưa. Không nên dừng lại ở hẻm núinày, đoàn quân sẽ rối loạn, phải di chuyển đến nơi cao ráo hơn mới được.
Đứng ngồi không yên,Rajiva quyết định đến thuyết phục Lữ Quang, tôi ở lại trong lán thu dọn đồ đạc.Chừng nửa tiếng sau, chàng quay lại, vẻ mặt buồn bã:
- Lữ Quang nóitướng sĩ đã đi nghỉ, không nên làm phiền họ.
Chàng thở dài ngaongán, rồi tròn xoe mắt nhìn tôi:
- Ngải Tình, nàng làmgì vậy?
Tôi tủm tỉm cười, buộcchặt gói hành lý:
- Thu dọn để có thểthoát thân bất cứ lúc nào. Đêm nay sẽ có mưa to, nước sẽ dâng cao hàng mấytrượng trong hẻm núi này.
- Ngải Tình, nàng biếtmọi chuyện, phải không?
Chàng xoay vai tôilại, ánh mắt nghiêm nghị quan sát vẻ mặt tôi. Tôi lè lưỡi tinh nghịch đáp lại.
- Ngải Tình, tính mạngcon người quan trọng hơn hết thảy, sao nàng có thể thờ ơ, thấy chết mà khôngcứu?
Chàng buông tay khỏivai tôi, giọng trách móc:
- Đã biết đêm nay sẽcó mưa to, sao có thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được!
Sử sách chép rằng,trận mưa này sẽ nhấn chìm hàng nghìn người, mỗi khi đọc tới đoạn sử này, tôikhông khỏi xót xa. Nhưng… tôi ngập ngừng:
- Rajiva, không phảiem không muốn cứu họ, nhưng em không muốn sự can thiệp của mình sẽ làm thay đổilịch sử. Mỗi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097125/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.