Mọi thứtrước mắt dần trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt màu xám nhạt đang nhìn tôi đầy vẻ loâu, chớp mắt, tôi nhận ra Pusyseda.
- Ơntrời, chị tỉnh lại rồi!
Cậu tamuốn ôm tôi, nhưng cánh tay chạm phải vết thương của tôi, cơn đau dội về, mồhôi đầm đìa trên trán tôi.
- Xinlỗi, tôi vụng về, thô lỗ quá!
Cậu tavội buông tay tôi, chăm chú quan sát vết thương của tôi.
- Đừnglo, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho chị.
Đưa mắtnhìn quanh, vậy là tôi đã trở về căn phòng của mình ở phủ quốc sư. Cánh tayđược phủ kín bởi không biết bao nhiêu lớp vải quấn, vết thương sưng lên thậtđáng sợ.
Tôi hỏiPusyseda đã xảy ra chuyện gì qua làn hơi yếu ớt của mình. Thì ra là một vụ cướpbóc thường gặp ở vùng này. Đám cướp thấy đoàn chúng tôi, tính cả phu xe cũngchỉ vỏn vẹn sáu người đàn ông, nên đã tấn công trực diện. Nhưng Pusyseda và bốnngười bạn của cậu ta lại là những binh lính được đào tạo bài bản, một người cóthể hạ gục bốn tên, đám cướp biết không thể làm bậy, đã bỏ chạy. Bọn họ khônghề hấn gì cả, chỉ có tôi là kém may mắn nhất, đầu đập vào phiến đá, ngất đi,nhưng đó chưa phải là điều khiến tôi lo sợ, đáng ngại nhất là vết thương chưalành, nay lại chịu thêm chấn thương nghiêm trọng. Các khớp xương ở khu vực nhạycảm vốn đã rất khó liền, bây giờ lại càng nguy hiểm hơn.
Pusysedanổi trận lôi đình muốn trị tội tên phu xe nhát gan bỏ trốn, nhưng tôi đã ngănlại. Dù sao đó là bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097098/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.