Tôi đếnthành Khâu Từ bằng xe ngựa của Rajiva. Đường sá gập ghềnh, xe ngựa lắc lư, bìnhthường, trong trạng thái ấy, tôi đã ríu mắt lại hồi lâu, nhưng hôm nay khônghiểu sao, tôi vẫn tỉnh như sáo. chẳng hề buồn ngủ. Có lẽ vì, tôi vẫn đắm chìmtrong nỗi phấn khích lúc trước, hai mắt vẫn đang chăm chú mở to nhìn đôi tay.Kể từ lúc đôi tay này chạm vào khuôn mặt của cậu ấy, tôi thậm chí không nỡ rửatay. Tôi đưa lên, nhắm mắt lại, cố hình dung ra từng đường nét và tưởng tượngra những ngón tay mình đang khám phá khuôn mặt của Rajiva. Tôi vẫn nhớ cảm giácgai gai ấm áp khi chạm vào gò má gầy gầy, xương xương, lốm đốm râu và làm damịn màng của cậu ấy. Cảm giác đó khiến tôi, dù đã rất cố gắng, cũng không kìmchế được nụ cười hạnh phúc đang nở tràn trên môi.
Tôi cứtủm tỉm cười như vậy suốt dọc đường đi, cho đến xe ngựa dừng lại giữa thành phốKhâu Từ đang tắm mình trong ráng chiều. Phòng trọ mà Rajiva đặt trước cho tôilà một căn phòng "hạng sang". Tôi thầm cảm ơn sự chu đáo của Rajiva,vì nhờ cậu ấy, tôi đã có một chỗ nghỉ ngơi thoải mái trong thành cổ và dịp lễ,khi mà tất cả các nhà trọ đều đã kín người. Ăn uống qua loa xong xuôi, tôi bắtđầu ngáp ngủ, rất lâu rồi tôi mới thức khuya như hôm nay. Tôi nhớ là chỉ vàonhững dịp thi cử, tôi mới phải thức trắng đêm trong phòng học tự học ở trường.Thế nên, tôi quyết định dành tất cả khoảnh thời gian còn lại… để ngủ. Hi vọnglà lúc mê mệt, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097088/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.