Vừa dứt lời. mụ liền lăn đùng ra đất. Máu đen lênh láng khắp vùng mặt của mụ. Shakya Zangpo đành sai người khiêng xác mụ đi. Chúng tôi đang bối rối không biết phải làm sao thì thầy thuốc cấp tập chạy vào:
- Tìm ra cách rồi!
Cả tôi và Shakya Zangpo đều đồng thanh kêu lên:
- Nói mau!
Thầy thuốc vừa thở hổn hển vừa trình bày:
- Trung Nguyên có một loại dược liệu gọi là Thủ ô, đặc biệt là loại Thủ ô trồng trên núi Tung Sơn, cực kỳ công hiệu, nhưng phải là Thủ ô tươi mới có tác dụng giảm đau, tiêu độc. Tuy loại Thủ ô này không thể giải độc ngay tức khắc nhưng có thể giúp bệnh tình thuyên giảm. Được vậy, chúng ta sẽ có thêm thời gian tìm kiếm danh y chữa trị cho Vương gia.
Shakya Zangpo hỏi:
- Đất Tạng có loại thuốc này không? Nếu cho người lập tức đi tìm, liệu có tìm được không?
Thầy thuốc lắc đầu:
- Đất Tạng chưa bao giờ dùng đến vị thuốc này, chỉ e không tìm được.
Tôi túm lấy cổ áo viên thầy thuốc, gạn hỏi:
- Tính mạng của Vương gia còn kéo dài được bao lâu nữa?
Ông ta ấp úng đáp:
- Dạ thưa…
Tôi quát:
- Nói mau!
- Nếu không kịp thời cứu chữa, e là không qua nổi đêm nay.
Tôi chết điếng, lùi lại một bước, cố đứng vững. Shakya Zangpo lo sợ đến mức nước mắt đầm đìa:
- Nhưng Trung Nguyên xa xôi ngàn dặm, làm sao kịp đến đó tìm thuốc kia chứ?
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang-hoa-sen-xanh/2307153/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.