Các bà đỡ đều ngỡ ngàng, một người rụt rè lên tiếng:
- Thưa pháp vương, xin mời ngài ra ngoài chờ. Đàn ông không được phép vào phòng đẻ.
Chàng trầm ngâm một lát rồi cất giọng chắc nịch:
- Ta không đi đâu cả. Ta sẽ ở đây, bên cạnh cô ấy. Các người cứ làm tốt phận sự của mình, nhất định phải giúp mẹ con cô ấy được bình an.
Zhuoma thất kinh:
- Đại ca, làm vậy không hợp với lễ nghi. Huynh là…
Bát Tư Ba ngắt lời Zhuoma:
- Ta là bác ruột của đứa bé, bác cũng như cha vậy. Ta chỉ cần biết có thế, trước mặt đứa bé này, thân phần gì cũng vô nghĩa.
Zhuoma vẫn kiên trì thuyết phục:
- Huynh không sợ người đời chê trách sao?
- Ta đâu cần bận tâm người khác sẽ nói gì.
Chàng ngừng lại, giọng nghẹn ngào:
- Ta đã mất Kháp Na, ta không thể mất thêm mẹ con cô ấy.
Zhuoma và các bà đỡ không biết phải nói sao. Bát Tư Ba vén màn, bước vào, ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt hun hút buồn:
- Ta sẽ ở bên, cùng em vượt qua cửa ải này!
Cơn đau dồn đến, ào ạt như bão tố. Tôi đau đớn rã rời, càng thấm thía lời nói năm xưa của Khabi. Yêu loài người, sẽ phải chịu đựng nỗi khốn khổ khi sinh nở nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với đồng loại, huống hồ tôi lại đẻ non thế này. Theo chỉ dẫn của Zhuoma, Bát Tư Ba kê mấy lần gối dưới lưng tôi. Tôi há miệng thực hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang-hoa-sen-xanh/2307148/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.