Chương trước
Chương sau
Hai người dù sao cũng không phải lần đầu tiên, lúc Lạc Tư đưa bàn tay tiến vào trong quần áo của nam nhân vuốt ve da thịt cực nóng, Hướng Nhất Phương nhịn không được run nhè nhẹ, đơn giản là vì mỗi lần mỗi nơi Lạc Tư chạm đến đều là bộ vị mẫn cảm của nam nhân.

Thân thể không ngừng dựa sát vào nhau, cuối cùng chỉ có thể dính sát vào nhau ở trên tường, hai chân bị nam tử mẽ mẽ đặt tại trên lưng Lạc Tư, hai người cứ như thế thiếp hợp lúc Lạc Tư tiến sát vào, Hướng Nhất Phương có thể cảm nhận được chỗ cực nóng nơi khố hạ của đối phương, nhịn không được mặt lập tức nóng cả lên.

"Xoẹt" một tiếng, dây lưng quần đã bị cởi ra, làm lộ ra chiếc quần lót màu trắng, hai gã mặc áo đen bên cạnh cứ cầm lấy camera không khỏi đem máy tiến lên, tựa hồ muốn nhìn rõ hơn, phát giác Lạc Tư đã buông lỏng áo của mình khoát lên hai bên hình thành một cái liêm trướng màu trắng cho đi một mạt cảnh xuân.

Đưa tay vói vào trong quần của Hướng Nhất Phương, Lạc Tư dùng sức khiến Hướng Nhất Phương thiếu chút nữa nhảy lên, hắn cũng không muốn làm trước mặt ba gã đàn ông đang rình rập này.

Vừa vuốt ve phía sau của nam nhân, Lạc Tư ghé vào tai nam nhân nói nhỏ : "Có hơi đau, chịu đưng một chút, đừng kêu lên, nhịn không được thì cắn bả vai ta cũng được."

"Ừm...." gật gật đầu xem như đáp lại, Hướng Nhất Phương cũng muốn nhanh chấm dứt cảnh tra tấn sỉ nhục này, hai tay phác lên đôi vai kiên cố của Lạc Tư, răng cắn chặt như chờ đợi đau đớn ập đến.

Nhìn nam nhân nhắm chặt hai mắt, Lạc Tư trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng của nam nhân hơi hơi nâng lên, một hơi đem chính mình áp vào trong cơ thể hẹp hòi mà cực nóng của nam nhân.

"A ôi....." Đột nhiên trong nỗi đau đớn hỗn loạn hiện lên cảm giác tê dại mẫn cảm, dưới va chạm Hướng Nhất Phương vẫn không nhịn được khẽ hừ nhẹ một cậu, mấy gã bên cạnh tựa hồ nuốt nước miếng ừng ực, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào hai người.

Đôi mắt bị mái tóc hỗn độn che lấy của Lạc Tư hiện lên một tia giận dữ, Lạc Tư ổn định Hướng Nhất Phương đang cắn chặt môi đồng thời mãnh liệt động lên, đem tất cả tiếng rên rỉ nuốt vào trong bụng mình, không cho bất luận kể nào nghe được thanh âm đầy từ tính mê hoặc của nam nhân.

Ma xát thân thể tuần suất ngày càng nhanh, nụ hôn ban đầu chỉ để ngăn chặn miệng nam nhân nay dần dần trở nên nóng như lửa, không như ngọn lửa tịch mịch đã lâu nay dũng mãnh thiêu đốt, tình dục thiêu đốt lẫn nhau, bá đạo mà không mất đi vẻ ôn như làm cho gã mặc áo trắng cầm súng cũng không ngừng xem.

Nụ hôn vừa kết thúc, Hướng Nhất Phương thở phì phò từng ngụm, nam tử Lạc Tư bề ngoại bình tĩnh mà đẹp đẽ quý giá dưới loại sự tình này cũng giống như tính cách của y, bá đạo mà cuồng nhiệt, so sánh với Lạc Văn ngây ngô, Mộ Phi ôn nhu, Hắc Ngân giảo hoạt, Lạc Tư giống như một hùng sư, một khi đã bùng nổ thì rất nhiệt liệt.

"A...." đột nhiên bị đánh lên điểm mẫn cảm, Hướng Nhất Phương không kịp ngậm miệng kêu lên, đột nhiên nghe được thanh âm của người nuốt nước miếng, vừa nghiêng đầu đã gặp ngay ánh mắt bị tình dục thiêu đốt, dâm đãng nhìn chằm chằm vào mình, một nỗi ghê tởm không nói nên lời nhất lời làm cho nam nhân khó chịu, lập tức dúi đầu vào cần cổ của Lạc Tư không muốn nhìn đến cặp mắt ghê tởm kia.

Tình ái quá mức hung mãnh làm cho Hướng Nhất Phương khó có thể chịu đựng, đôi mắt mù sương hơi hơi nhắm, miệng rốt cục nhịn không được cắn vào bả vai của Lạc Tư, mỗi một lần đều dùng toàn lực khiến thân thể nam nhân lay động càng nhiền, trận tình ái trầm mặc mà điên cuồng này tựa hồ càng thêm mãnh liệt.

Nam tử bề ngoại lãnh khốc, mà lúc này lại giống như một hùng sư, mà Hướng Nhất Phương thoạt nhìn tuấn tú, ai có thể nghĩ dưới loại sự tình này lại hiện ra vẻ mặt mê hoặc tựa như độc dược muốn ăn mòn người khác, gương mặt ẩn nhẫn đau khổ rồi lại mềm mại đáng yêu này, đã đánh thật sâu vào trong óc của kẻ khác.

Tuần suất luật động bắt đầu nhanh hơn, Lạc Tư ôm chặt lấy thắt lưng của nam nhân mạnh mẽ trừu sáp đi lên, mà thắt lưng của Hướng Nhất Phương cũng bắt đầu run rẩy, nam tử một tiếng không kêu rên, cũng không phát tiết trong cơ thể của Hướng Nhất Phương, mà bắn ở bên ngoài, mà Hướng Nhất Phương sau một trận co rút cũng ngồi vào lòng ngực của Lạc Tư.

Mấy vị khán giả bên cạnh xem toàn bộ hành trình hỏa nhiệt của nam nhân bên dưới đã muốn trướng đến phình phình, tựa hồ còn có chút ngây ngốc.

Khẽ xử lý một chút, Lạc Tư nhanh chóng mặc quần áo cho nhau, liếc mắt cười với gã áo trắng : "Được chưa ?"

"Được.... được rồi." liếm môi, gã áo trắng cười nói, "Chà, hóa ra cùng đàn ông làm lại thích đến như vậy, hôm nào ta cũng đi nếm thử một chút. Hai đứa tụi mày, trói bọn chúng lại, nhanh đi !"

"Vâng !" Hai gã áo đen chạy tới nhanh chóng đem tay của Lạc Tư cùng Hướng Nhất Phương quặt ra sau, ẩn ẩn còn có thể ngửi được mùi mồ hôi chưa bay hết.

Lúc trói Hướng Nhất Phương, một gã áo đen còn nhân cơ hội sờ sờ mông của nam nhân, đối phương kinh hãi nhảy dựng lên, ngã xuống người Lạc Tư.

"Thả cái tay của ngươi ra !" Lạc Tư hung hăng trừng mắt nhìn cái tay không an phận của gã mặc áo đen, đối phương hừ một tiếng không cam lòng thả tay ra.

"Chúng ta đi." Gã áo trắng nhếch mắt lên, mấy người áo đen đã đem Lạc Tư cùng Hướng Nhất Phương trói chặt đẩy đến góc sáng sủa, sau đó liền cùng gã áo trắng đi ra khỏi căn nhà gỗ, tên giữ cửa bên ngoài sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.

"Thực xin lỗi, liên lụy ngươi rồi." Ngồi ở một góc, Hướng Nhất Phương buồn buồn nói, kỳ thật Lạc Tư cũng không nên đi theo, nhìn bả vai đỏ thẫm của Lạc Tư, nam nhân nhẹ giọng nói, "cái kia.... không có việc gì đi ?" thanh âm có chút không khí lực.

"Ta tự mình muốn đi theo." Tay Lạc Tư bị buộc chặt sau một phen giãy dụa đã chặt đứt dây thừng, run run đứng lên xem xét chung quanh, "Hơn nữa.... đi theo cũng không tệ lắm."

Câu trêu chọc cuối cùng của nam tử khiến kho Hướng Nhất Phương có chút khó xử, bỗng nhiên phát hiện sợi dây thừng trên tay Lạc Tư đã bị chặt đứt, nam nhân kinh ngạc hỏi : "Ngươi ..... ngươi sao làm được ?" Hướng Nhất Phương thử một phen, dây thừng buộc quá chặt căn bản giãy không ra, chẳng lẽ Lạc Tư là trời sinh mạnh mẽ giãy dụa một chút là có thể cởi bỏ ?

"Này." Một con dao nhỏ phát ra ánh sáng từ trong tay áo Lạc Tư trượt đi ra, Lạc Tư lại dùng dao cắt đi sợi dây thừng trên tay Hướng Nhất Phương, "Lúc ấy nhìn thấy mấy tên áo đen bộ dạng không có hảo ý liền thuận tay cầm con dao giấu trong tay áo." thật đúng là thần không biết quỷ không hay, không chỉ có Hướng Nhất Phương không phát hiện, mấy tên áo đen cũng không phát hiện được vẻ mờ ám của Lạc Tư.

Ghé vào bên tai của nam nhân, Lạc Tư đem mấy sợi dây thừng bị cắt nhét vào trong tay nam nhân, vuốt tay hắn hỏi : "Như thế này bọn chúng có vào thì phải nhớ rõ đem dây thừng quấn quanh tay, đừng cho bọn chúng phát hiện chúng ta không bị tró.

"A....." có lẽ là do Lạc Tư dựa vào sát quá, nhiệt khí khi nói phả ra làm cho trên mặt có chút ngứa, nhớ tới chuyện bọn họ vừa làm, Hướng Nhất Phương vội vàng muốn đem vứt bỏ chuyện không nên nghĩ trong đầu, còn suy nghĩ .... nghĩ mấy chuyện này để làm gì !

Gật gật đầu đem dây thừng quấn quanh tay, Hướng Nhất Phương nói : "Chúng ta làm sao bây giờ."

"Tìm cách chạy trốn." Lạc Tư trở lại ngồi cạnh bên Hướng Nhất Phương, kề sát nam nhân nói : "Đừng hy vọng bọn chúng cầm tiền sẽ thả chúng ta đi, hơn nữa......" nhìn nam nhân, Lạc Tư nói, "Thời gian dài quá ta sợ bọn chơn đem tức giận trút lên người chúng ta." Ánh mắt của tên này, Lạc Tư thủy chung lo lắng.

"Nhưng, phải trốn như thế nào đây ?" Biết Lạc Tư lo lắng cái gì, Hướng Nhất Phương cũng có chút sợ hãi, vừa rồi ngẫu nhiên đụng phải ánh mắt của mấy tên kia, thật sự là không thể tưởng tượng được nếu Lạc Tư không có ở đây, hắn sẽ gặp phải chuyện gì.

Hướng Nhất Phương nhìn quanh căn nhà đến cửa sổ cũng không có : "Bọn chúng nhiều người, lại có vũ khí.

"Cửa bị khóa, từ bên trong phá không ra, chỉ có thể thừa dịp bọn chúng tiến vào chúng ta mới có thể tìm cơ hội chạy đi."

Hướng Nhất Phương mặt mày nhăn lại, bọn họ vừa tiến vào chỉ mới vài người, lại còn có vũ khí, trốn như thế nào đây ?

"Như thế nào, lo lắng trốn không thoát à ?" Lạc Tư tiến sát vào nam nhân nói, "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì, nếu hiện tại đổi lại là Mộ Phi thì ngươi mới thực lo lắng."

"A ?" Hướng Nhất Phương có chút khó hiểu nhìn Lạc Tư.





Trong Lạc phủ, ba người đàn ông ngồi ở sô pha cúi đầu trầm mặc không nói gì.

"Hồ ly đáng chết ! Đều là lỗi của ngươi, ngươi hoặc là diệt Hắc gia, như thế nào không diệt luôn mấy thằng vô liêm sỉ ấy ?!" Lạc Văn trừng mắt nhìn Hắc Ngân không chút nụ cười.

"Làm sao bây giờ ! Làm sao bây giờ ! ta lắc trước nên đem mấy tên của Hắc gia diệt luôn, bằng không cũng sẽ không khiến Nhất Phương bị bắt !" Mộ Phi vùi đầu vào đôi bàn tay, "Đám chết tiệt, nếu bị ta bắt được, tuyệt đối không tha !"

"Hiện tại ở đây phiền não cũng không thể làm nên việc," Hắc Ngân quét mắt nhìn hai người, "Phế Mộc đầu, ngươi bên kia an bài đã xong chưa ?"

"Ừm." kêu rên một tiếng, Mộ Phi gật gật đầu, lúc trước chàng từng do dự quá có nên tìm đến chỗ hai người kia hay không, nhưng vì an toàn của Hướng Nhất Phương, Mộ Phi vẫn là phải tìm đến hai "tình địch" cùng địch nhân cùng bàn bạc. Dùng năng lực của bọn họ, cứu người ra chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Mộ Phi vẫn là sợ bọn chúng khó xử Hướng Nhất Phương, đây mới là lo lắng xác thực của chàng....

Về phần Lạc Tư, đã xém quên mất.

"Lạc Tư tên kia có thể tin được không ?" Mộ Phi vẫn là lo lắng.

Bạn đang

"Đáng tin cậy hơn ngươi," Hắc Ngân nói ra một câu làm cho Mộ Phi thập phần khó chịu, hồ ly cười cười, "Ý của ta là, Đinh ốc dù sao cũng trải qua huấn luyện, đối phó với lũ ô hợp vẫn thừa sức. Có lo lắng là.... hắn có thể chăm sóc tốt cho Trung y đại thúc hay khong." Hắc chồn nhíu nhíu mày, sớm biết như vậy, gã tình nguyện hủy diệt hết hắc gia, cũng không muốn băn khoăn tình phân cái gì.

"Đúng vậy, anh trai là người đứng đầu Lạc gia, nhất định không thành vấn đề." Lạc Văn cúi xuống, là người được chỉ định thừa kế của Lạc gia, từ nhỏ phải nhận được nhiều sự giáo dục, thân thể càng phải trải qua những cuộc huấn luyện tàn khốc.

Từng có một đoạn thời gian không gặp mặt suốt ba năm, sau ba năm khi Lạc Văn gặp lại Lạc Tư, nam tử kia đã muốn trở thành lạnh băng như sắt thép. Làm em trai, cậu có thể hưởng thụ được hết sự quan tâm của anh trai, có thể không cần hỏi chuyện trong nhà cứ thành minh tinh vui đùa tiền bạc, Lạc Văn biết này hết thảy đều là do anh trai mình cho.

"Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ Nhất Phương." Lạc Văn chắc chắn nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Anh ấy nhận định gì đó, nhất định không tiếc hết thảy mà đoạt được, cũng sẽ không tiếc hết thảy để bảo vệ....."

Mộ Phi có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt chắc chắn của Lạc Văn.

*Ghi chú : Hắc Ngân gọi Mộ Phi bằng Phế Mộc Đầu vì chữ Mộ (mù) và chữ Phi (fei)trong chữ Mộ Phi (mù fei) đồng âm với chữ Phế (fei) và chữ Mộc (mù) trong chữ Phế Mộc Đầu (Fei mù tou)

Tương tự, gọi Lạc Tư là Đinh ốc (Loa Ti) vì chữ Lạc Tư (luò si ) đọc gần giống với chữ Loa Ti (luò si)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.