Chương trước
Chương sau
Một ngày, hai ngày, ba ngày.....

Ngày mùa hè nóng bức, cho dù đang ở trên đảo nhỏ phong cảnh đẹp đẽ, cảm giác khô nóng vẫn như cũ thẩm thấu vào lòng người, mỗi khi mồ hôi ướt đẫm lại nhắc đi nhắc lại cuộc sống tràn ngập lục ý ở nông thôn.

Một người nam nhân chân xắn ống quần đứng ở bờ biển trông về bên kia của biển rộng, ánh mặt trời chói mắt ẩn ẩn có thể nhìn đến ven bờ, khoảng cách vẫn như vậy, ngăn cách hắn với bên ngoài.

Nam tử lớn lên giống như hồ ly, từ ngày đi rời đi không có quay lại, Hướng Nhất Phương nhìn thấy Hắc Ngân ngồi thuyền đi rồi, không nghĩ rằng vừa đi đã nửa tháng. Mà trong nửa tháng này, hắn tiếp tục bị nhốt ở trên đảo, tuy rằng có thể hoạt động tự do, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được có người ở bên canh chừng.

Tại sao phải vây khốn mình ? Hướng Nhất Phương như trước không thể lý giải. Nếu muốn nói........ muốn nói là vì cái kia, hắn cũng bất quá là cái..... tướng mạo bình thường hơn ba mươi tuổi, hơn nữa với năng lực của Hắc Ngân, đi tìm mỹ nam tử đẹp hơn hắn thật sự thực dễ dàng. Không đến mức tìm nam nhân thực nhàm chán này.

Không thể lý giải..........

Ở bờ biển đi dạo môt lát, nam nhân hưởng phòng ở đi trở về thì phát hiện nơi tương giao trời biển ở xa xa dần dần hiên ra môt cái du thuyền, không biết có phải Hắc Ngân đã trở lại hay không ?

Kết quả không phải, Hướng Nhất Phương vẫn nghĩ đến chỉ có Hắc Ngân mới có thể đến đảo này.

Từ trên thuyền ba nam tử mặc âu phục đi xuống, trên mặt lỗ ra một cỗ ngạo khí, ba người nhìn thấy Hướng Nhất Phương liền lộ ra một tia kinh ngạc, một người tuổi thoạt nhìn ít nhất hỏi quản gia : "Công nhân mới tới à ?" vừa dùng ánh mắt kinh khủng đánh giá nam nhân.

"Vị này là bạn của Ngân thiếu gia." Cúi người, quản gia cung kính trả lời.

"Bạn ?" Nam tử măc bộ âu phục màu trắng châm chọc cười, liếc mắt nhìn Hướng Nhất Phương, nâng cằm lên nói : "Loại hoang dã kia thưởng thức thực không đươc tốt lắm, lại đi tìm một đại thúc như vậy ! Thật là mất mặt trong nhà !"

"Các người là ai ?" Nghe thấy người mặc đồ trắng trong miệng khinh miệt Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương có chút kinh ngạc những người này có quan hệ gì với Hắc Ngân.

"Chúng ta?" Ba người cười ta một trận, hừ nói, "Cũng là coi như anh trai đi........" Coi như ? Anh trai ? Trong giọng nói rõ ràng khinh thường Hắc Ngân cùng trào phúng, Hướng Nhất Phương có chút lạnh lùng nói : "Nếu là người một nhà, như thế nào có thể gọi em trai của mình là........."

"Người một nhà ? Ai cùng hắn là người một nhà ?" Người ít tuổi nhất khinh thường nói, "Thằng kia là do ông già ở bên ngoài tằng tịu với ả đàn bà khác sinh ra, đừng đánh đồng chúng ta với loại thấp hèn đó !"

"Nhìn thấy cái mặt hồ ly của hắn liền chán ghét ! Thật không hiểu vì sao ông già vì cái gì muốn đem hắn mang về !" Người mặc đồ trắng trên mặt một trận buồn bực, hung hăng đánh một đấm lên sô pha.

"Các ngươi........ hơi quá đáng ! Cho dù như vậy, hắn cũng là anh em của các người.........." Lời nói của Hướng Nhất Phương làm cho ba kẻ xa lạ kia sửng sôt, không nghị tới bị một đại thúc thoạt nhìn dễ bị khi dễ phản bác, người ít tuổi nhất ha ha cười nói, "Này ! Loại hoang dã kia cho ngươi ưu đãi gì , còn nói giúp cho nó ?"

"Nó căn bản là thứ biến thái ! Ngươi biết không ?" Người mặc đồ trắng nhìn hai mắt của Hướng Nhất Phương, tấm tắc nói, "Nhìn ngươi sống có vẻ không tồi, thằng biến thái kia không đem người làm gì à, chẳng lẽ đối với ngươi có ý tứ khác sao ? Ha ha..... quả nhiên là cái biến thái, khẩu vị cũng kỳ quái ! Cơ mà nếu nhìn kỹ, dáng người cung không đến nỗi tồi, tuy rằng đeo mắt kính, nhưng không biết dưới mắt kính là cái dạng gì..........."Nhìn nhìn Hướng Nhất Phương, hắn nở nụ cười đáng khinh.

"Các thiếu gia vừa tới, có muốn nghỉ ngơi một chút không ạ ?" Quản gia đứng ở trước Hướng Nhất Phương chặn tầm mắt bất hảo của ba gã đàn ông.

"Ngay cả quản gia cũng đi ra giữ gìn lão nam nhân này, cậu Sáu của chúng ta thật đúng là đối với lão nam nhân không giống trước. Ha ha........ Ta thật muốn nhìn thấy ngươi được Hắc Ngân giữ gìn như vậy có cái mị lực gì, có phải hay không ? Ha ha........." Người ít tuổi nhất một phen đẩy ra lão quản gia già. "Cút cho ta !"

Hai người khsac đá lão quản gia ra khỏi phòng khách.

Được Hắc Ngân giữ gìn ? Nói buồn cười.......... Hướng Nhất Phương có chút dở khóc dở cười, cái tên kia đối với mình như thế cũng được gọi là giữ gìn sao ? Cơ mà, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới vấn đề đó, nhất là bản thân còn bị ba tên bất hảo vây quanh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bọn chúng là lấy mình để trút giận ? Hay là nói, hắn thoạt nhìn rất dễ bị khi dễ, cho nên mỗi người đều muốn đến khi dễ hắn ?

Hướng Nhất Phương hắn cũng không phải một kẻ ai cũng có thể bắt nạt ! Nam nhân bị bức lui tới phòng khách, lưng đụng vào cái bàn phía sau, hắn quay đầu lại nhìn, lặng lẽ nhanh tay cầm lấy cái chân đế kiểu Âu.


Trong Lạc Phủ, truyền ra từng trận cầu xin kêu khóc, đâu đó có tiếng trẻ tuổi mắng chửi nổi giận lôi đình.

"Vì cái gì phải thả nó đi ?! Nếu không phải tiện nhân này nói cho Nhất Phương, Nhất Phương cũng sẽ không rời đi !!" Chàng thanh niên buồn bực không thể chấp nhận việc anh trai mình để cho đứa ăn cắp tiền chạy đi, ra sức đánh cũng chẳng giải hết mối hận trong lòng cậu !

"Tiểu Văn, bình tĩnh một chút !" Phất phất tay cho hạ nhân dẫn thiếu niên đi, Lạc Tư có chút bất đắc dĩ cười khẽ nói, "Lừa được hắn nhất thời, cũng không lừa được hắn một đời, hôm nay hắn không đi, sớm muộn gì hắn cũng nghĩ cách rời đi, như vậy cũng tốt............"

Y vốn có thể cho thiếu niên lấy trộm tiền kia sống không bằng chết, nhưng lúc hạ thủ rồi lại cho thiếu niên đi. Còn vì sao, y nhưng đột nhiên dội lên ở trong ngôi nhà nhỏ, hình dáng của nam nhân kia vì Tiểu Liễu mà gánh vác nợ nần.

Nếu là Hướng Nhất Phương, hẳn là sẽ thả thiếu niên đi. Không biết khi nào, đã muốn bị nam nhân này cuốn hút, đây rốt cục là tốt hay xấu ? Ngay cả Lạc Tư cũng có chút hoang mang.

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ ?!" Lạc Văn lên tiếng nói. Bằng lực lượng của anh em bọn họ lại không có cách tìm được một người, cho dù là ngu gốc cũng biết trong đó có vấn đề, mà lớn nhất chính là kẻ có thể giấu được Hướng Nhất Phương, nhưng người nọ là ai ?

"Anh ! Có thể nào Hướng Nhất Phương đi Mộ Phi hay không ?" Lạc Văn nôn nóng nói, "Có người thấy đêm đó Mộ Phi ở khách sạn lao ra đuổi theo một người, người nọ không chừng chính là Hướng Nhất Phương ! Hơn nữa lấy năng lực của Mộ Phi, giấy một người là hoàn toàn có thể."

"Nếu là Mộ Phi, thì khó khăn......" Kéo lại từ hồi tưởng, Lạc Tư thở dài, y chỉ biết là Hướng Nhất Phương là người mà Mộ Phi thích, nhưng không biết đối Mộ Phi cái lão nam nhân dia đến tột cùng đối với hắn có bao nhiêu trọng yếu.

"Để ý tới hắn ! Dù sao chúng ta cùng hắn bất hòa, lần này làm rõ đánh một trận là được !" Lạc Văn hừ lạnh một câu, cậu thầm nghĩ đem nam nhân kia đoạt lại, còn mọi chuyện khác mặc kệ ! Đã có chút lo lắng nhìn anh trai của mình, tuy rằng bản thân vô câu vô thúc, nhưng Lạc Tư còn băn khoăn, cậu thạm chí lo lắng anh trai lần này sẽ không để ý tới yêu cầu của chính mình.

Nếu thật sự là như vậy, đến lúc đó cậu tự mình lo !

"Cuộc chiến này không đánh cũng phải đánh thôi........" Ngoài dự kiến của Lạc Văn, Lạc Tư luôn cẩn thận cư nhiên đồng ý mạo hiểm với Lạc Văn, từ lúc y lừa Hướng Nhất Phương đến Lạc Phủ y đã nghĩ tới chuyện xung đột rồi.

Suy nghĩ một chút, nếu đổi lại mình là Mộ Phi, sau khi đã biết chân tướng thì sẽ làm thế nào ? Lạc Tư bị ý nghĩ của chính mình dọa đến.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.