Rất nhiều năm Huyền Băng Cổ Thành không có người sinh sống, bởi khí hậu ở đây cực kỳ khốc liệt, phàm nhân bước vào sẽ ngay lập tức hoá băng điêu, mà tu sĩ cũng sẽ e ngại khi chọn chỗ này làm địa phương lịch duyệt, bởi trải qua vô số năm tháng đào xới, tất cả những thứ đáng giá đều bị mang đi, hiện tại chỉ là một toà hoang thành trống rỗng, nó còn ở đó để chứng minh cổ tịch ghi chép không sai, niên đại kia từng có Huyền Băng Cung trường cửu huy hoàng, thế nhưng cũng chống chọi không nổi sự tàn phá của tuế nguyệt.
Giờ phút này gió tuyết lớn hơn, hàn phong như dao sắc quét ngang liếc mắt nhìn, tựa hồ đang dò xét sinh mạng từng cá thể tồn tại bên trong phiến thế giới này, đối với kẻ không có sức lực chống cự, nó sẽ ngay lập tức buông xuống, tàn nhẫn dìm đối phương tới khi chết cóng.
Tu sĩ cũng lạnh, cảm thụ được hàn khí khốc liệt thẩm thấu vào da thịt.
Tuyết Sinh cúi thấp đầu, rụt rụt vạt áo, hơi thở từ miệng mang theo sương trắng.
"Thiếu chủ! Viên Lam Tinh trên ngực nữ tử thi gọi Tụ Hồn Thạch, là chí bảo vô giá!" Nhàn Vân Tử nhe răng cười lạnh, trong mắt lộ ra tham ý.
"Ở chỗ chí hàn chí cực này rất khó bày bố trận pháp, đám người kia tu vi cũng không cao, xông vào trực tiếp chém giết là được, có điều nên chú ý con U Minh Hoả Khuyển kia" Vừa nói xong, trên tay hắn vô thanh vô thức xuất hiện một đoạn mũi tên đồng thau hoen gỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh/368163/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.