Giờ phút này sắc trời rất sáng, vừa qua buổi trưa vẫn chưa tới hoàng hôn, bầu trời vốn dĩ xanh trong nhưng cự đại Pháp Hạm cùng Bạch Y nữ tử đến khiến cho thương khung bị che đậy, ở giữa không trung nổi lên mây mù, một mảnh đen kịt, từng đạo điện lôi lăn lộn du tẩu, mang lại cảm giác kiềm chế nặng nề.
Đang độ Đông Chí, hiếm hoi lắm mới có một ngày rực rỡ, bông tuyết ngao du phương xa, bỏ quên nhân gian.
Thái Dương ngóc đầu sống dậy, dùng khốc liệt chiếu xuống, làm tan băng tinh tạo thành nước lạnh, ủ nên sinh khí.
Mặt đất bốn phía nhúc nhích nhúc nhích, tựa như hoạt hoá, nhìn thấy mầm xanh trồi lên, sâu bọ côn trùng đi ra tắm nắng, nhộn nhịp bới rác lăn tuyết.
Người lạc quan sẽ nghĩ, là do Thiên Thượng hữu tình, không đành để nhân gian điêu tàn mãi vậy, bất đắc dĩ thay đổi tiết trời, cho cây đâm chồi, người không chết cóng.
Nhưng trong mắt kẻ cực đoan, hết thảy biến hoá cũng chỉ vì vô số xác chết vùi lấp dưới tuyết hoá thành phân bón tẩm bổ đại địa, mầm xanh kia trồi lên từ tử thi, Bọ Hung đang lăn thịt thối, sâu kiến gặm xương mục.
Ý cảnh đẹp xấu là do tâm cảnh!.
Giờ phút này mây đen ngưng tụ một cái mặt quỷ dữ tợn, yên lặng nhìn xuống, lộ ra hung tàn, dường như chỉ cần nữ tử Bạch Y động ý niệm, Lệ Quỷ sẽ ngay lập tức ập tới, trực tiếp cắn nuốt Tuyết Sinh.
U Thành không người..Một toà thành chết.
Tuyết Sinh đứng giữa cầu thang, vẻ mặt âm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh/368160/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.