Chương trước
Chương sau
"Phong thúc!".
Tuyết Sinh bồi hồi, thì thào lẩm bẩm.
Ánh mắt rơi xuống phía dưới, giờ phút này đã mất đi sát phạt, thay vào đó là một cỗ ôn nhu hiếm thấy, thanh âm mang theo hơi nóng, mang theo vui mừng hội ngộ, mang theo mong nhớ.
Phong Càn từ nhà gỗ đi ra, hướng mắt phía bầu trời tuyết vũ, nhìn thấy thiếu niên đang đứng trên Thiên Không tựa như Thần Tử quân lâm nhân gian, lòng hắn mỏi mệt nhiều năm bỗng nhiên nhúc nhích sống dậy.
Lúc tiễn đưa, hắn không kỳ vọng cái gì cao xa chỉ mong hài tử nhà mình có thể sống sót thật tốt trong thế đạo loạn lạc này.
Người như hắn, ngày xưa ôm chí viễn phương, đem lòng quân tử bao trùm thiên hạ, cuối cùng nhận được cái gì?.
Bởi tu hành là đánh đổi, bảo hộ chính là hy sinh.
Biết rõ như vậy nhưng Phong Càn không có can đảm khuyên can, thậm chí còn hiểu lý tưởng của Tuyết Sinh đâu phải chỉ bấy nhiêu, cho nên mới truyền thừa Vũ Hoá Kinh, là mong hắn vững vàng đi xong Đạo Lộ của bản thân.
"Hài tử!" Phong Càn thổn thức thầm hô, đáy mắt lộ ra lão lệ.
Một kẻ từng là tồn tại được người người kính ngưỡng, từ khi rơi xuống vực sâu đã mất tôn nghiêm, hắn hôm nay cũng giống như tất cả trung niên xế chiều trong thiên hạ.
Vui vẻ khi nhìn thấy hài tử trưởng thành.
Đem hết thảy cảnh tượng ngưng tụ vào nhãn tuyến, lòng Tuyết Sinh bỗng nhiên quặn một cái, không hiểu tại sao đau nhức thấu tim.
Người trong mắt hắn như lão thụ khô tàn, khoác trên mình một bộ lam y thành vỏ mục, dưới gió tuyết, trong đêm trăng, tựa hồ bấc đèn đang đốt lên những tia sáng cuối cùng của sinh mệnh.
Cũng giống như Phong Càn, Tuyết Sinh không hy vọng gì nhiều, chỉ mong được bồi bạn cùng đối phương, đi qua Sơn Hải, trải tận nhân sinh, nhìn hết thế gian chìm nổi.
"Phong thúc! Tuyết Sinh đã về!" Thanh âm này phát ra từ phế phủ, bị hoa tuyết cuốn xa vang vọng trong thiên địa, mà cả người hắn cũng lập tức hoá thành cánh chim, đột ngột buông xuống.
Cánh chim kia bay độ ngàn dặm, mỏi cánh run chân, hôm nay khứ hồi tổ cũ.
Biển máu tán lui, Phượng Hoàng Chi Kiếm dập tắt hào quang.
Tuyết Sinh đi về phía trước, cách Phong Càn ba bước chân bỗng nhiên quỳ sụp, dập đầu sát đất.
Một lạy trưởng bối.
Một lạy ân sư.
Một lạy ơn tri ngộ.
Hoa tuyết lạc hạ, rơi trên bào tím, phủ đầy tóc xanh, tiếng gió càng trở nên cuồng nhiệt, quét qua thiên địa nhấc lên từng mảng bông tuyết bay múa, sau đó cuốn về nơi xa như muốn tìm nhà.
Đám đệ tử Nhàn Vân Tông nhìn thấy Tuyết Sinh buông xuống lập tức nhao nhao tránh lui, trong mắt bọn hắn thì Tông Chủ chính là tồn tại như Thần, vậy mà đối phương dễ dàng đè đầu cưỡi cổ, đánh đến mức không kịp thở dốc.
Thêm nữa, thực lực cùng tu vi bậc ấy lại ở trên người một tên thiếu niên đồng trang lứa, điều này khiến cho bọn hắn vừa sợ hãi vừa cảm khái, còn dâng lên kính úy nồng đậm.
Nhàn Vân Tử lại khác, hoàn toàn không đủ thời gian xem xét, bởi lúc này phải tận lực đối phó cỗ kỳ độc đang điên cuồng tàn phá.
Hầu họng hoá thành máu đen, thậm chí chảy ra dịch thối, rất nhanh, lục phủ ngũ tạng cũng bị cắn xé bóp nát, đau nhức từ trong cơ thể quét ngược tâm thần, giống như núi lửa bộc phát khiến cho hắn không thể nào kiềm chế cảm xúc, bỗng nhiên há miệng gầm lên một tiếng thảm liệt.
Tiếng rống phát ra mang theo độc huyết, thấy cả bọt máu màu đen từng ngụm từng ngụm bắn về phía trước, nếu như có người am hiểu Y Đạo sẽ dễ dàng nhìn ra, bọt máu kia chính là dịch phổi.
"Đây là độc gì? Làm sao có thể kinh khủng như vậy!!" Thần sắc kịch biến, Nhàn Vân Tử thở dốc hét thảm, vội vàng sử dụng thủ đoạn, phong toả toàn bộ huyệt đạo trên cơ thể.
Cả đời hắn tao ngộ hung hiểm quá nhiều, cũng không ít lần bị người khác dùng độc ám toán, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên triệt để hãi hùng khiếp vía, cảm nhận rõ ràng nguy cơ sinh tử chí mạng giáng xuống đỉnh đầu.
Lòng hắn lăn lộn sóng lửa, giờ phút này toàn thân lộ ra mục bại, đặc biệt là bên trong thể nội cuộn tới đau nhức mãnh liệt, giống như ngàn vạn độc trùng đang điên cuồng phệ tâm.
Đau kia là đau, cũng là bi, là khổ.
Mặc kệ tiếng hét thảm của Nhàn Vân Tử chấn động bốn phía, sau khi lạy xong ba lạy, Tuyết Sinh lặng lẽ ngẩng đầu.
Bóng hình trung niên trước mặt lộ ra điêu linh, mang theo tang thương mỏi mệt, chiếm trọn tiêu cự, bình tĩnh rơi vào trong mắt Tuyết Sinh.
Phong Càn chậm rãi bước tới, vươn tay ra, nâng Tuyết Sinh đứng dậy, nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới một vòng, cảm xúc dày đặc biến hoá mau lẹ.
Như Nguyệt trầm Nhật thăng, như tinh di đấu chuyển.
Cánh tay khô gầy đặt lên tóc xanh, giống trước kia vẫn thường xoa đầu, tay còn lại vỗ vỗ vai áo, phủi bay bụi tuyết.
"Trưởng thành rồi!" Phong Càn mỉm cười, thì thào nói nhỏ, từ đầu tới cuối chưa từng di chuyển ánh mắt.
"Thúc gầy đi nhiều!" Tuyết Sinh cảm khái đáp.
"Nhìn thấy ngươi..Ta mãn nguyện!" Phong Càn cười hiền lành, trong mắt bỗng nhiên lộ ra dị quang, giờ phút này nhãn mục quét ngang, xé nát gió tuyết, nhìn thấy Nhàn Vân Tử đang chật vật không chịu nổi, tóc tai bù xù, cả người nổi ban tím đen, liền lên tiếng.
"Hài tử..Bao dung được thì nên bao dung!"
Nhàn Vân Tử cũng quay đầu nhìn, mặc dù đau muốn chết đi sống lại vẫn cố gắng nhếch môi mỉm cười, phát ra cảm kích.
"Tạ Phong thúc..Khuyên..".
Nhưng không đợi cho hắn hết câu, vẻ mặt Phong Càn đột nhiên lạnh lẽo, hai hàng lông mi xiết chặt, thanh âm tiếp theo vô cùng bĩnh tĩnh, chứa đựng lãnh ngạo cùng lăng lệ.
"Còn nếu không bao dung được, nên giết!".
Nhàn Vân Tử chấn động tâm thần, cả người rơi vào hố băng, một câu này tàn nhẫn tuyệt tình đến độ, bóp nghẹt trái tim già nua của hắn.
Thực ra hết thảy những chuyện Nhàn Vân Tử làm đều mang mục đích cá nhân, nhưng tôn kính Phong Càn cũng là sự thật.
Hắn là hạng người tàn nhẫn điên cuồng, tuy nhiên tâm linh lại cực kỳ yếu ớt.
Hiện tại hai mắt cảm thấy rất cay, đau nhức trên cơ thể không bằng khổ sở trong lòng.
"Cẩn tuân ý chỉ!" Tuyết Sinh gầm nhẹ, đem bản thân trở về Doanh Binh ngày xưa, xem Phong Càn vẫn là Phong Thiên Trưởng, mà hắn đang nhận lệnh từ đối phương.
Nói rồi quét mắt nhìn ngang, nhãn mục lộ ra bén nhọn, giống như băng kiếm.
Ánh mắt này lạnh hơn bông tuyết, khiến cho Nhàn Vân Tử run rẩy tâm thần, cảnh ngộ của hắn hiện tại đã rất thảm, e rằng chẳng cần Tuyết Sinh xuất thủ hắn cũng không thể nào trụ vững lâu hơn, bởi độc kia là cực hung, cả đời hắn cho đến nay chưa từng nhìn thấy.
"Người này không có ý xấu, ta có thể cảm nhận được! Hắn nói, con cùng hắn là bạn tri giao, trước đó ta vẫn tin, nghĩ là hảo hữu vong niên, mà mấy ngày vừa rồi hắn đối xử với ta không tệ, mặc hắn có ý đồ gì, chỉ cần trấn áp thoáng qua, không nên giết..Người này vẫn có chỗ đáng tin!".
Tuyết Sinh nhíu mày, vừa rồi Phong Càn truyền lại thần niệm.
Trước khi giết tới Nhàn Vân Tông bản thân hắn cũng từng suy xét qua.
Ngày đó quả thực Nhàn Vân Tử chưa từng nhúng tay vào chuyện riêng của hắn cùng cha con Hàn Lăng.
Tuyết Sinh còn nghe được từ miệng một tên đệ tử..Bởi vì Hàn Lăng làm trái ý, truy sát hắn cho nên mới bị Nhàn Vân Tử nổi giận chém đứt một tay, chút nữa bỏ mạng.
Thậm chí trong lúc chiến đấu, Tuyết Sinh không hề cảm nhận được sát niệm trên người đối phương, hắn chỉ phòng thủ, chưa từng phản kích.
Tuyết Sinh không hiểu rốt cuộc Nhàn Vân Tử muốn cái gì, nhưng tính cách hắn xưa nay đều như vậy, không hiểu chính là không cần hiểu.
Vì vậy Phượng Hoàng Chi Kiếm một lần nữa ngưng tụ, Huyết Quỷ chấn động, sát ý thao thiên.
Kiếm thứ ba chính thức buông xuống.
Đối diện Đạo Pháp kinh người, Nhàn Vân Tử co rút hai mắt, hiện tại lòng hắn đã khiếp sợ đến cực hạn.
Kiếm như trảm vũ khai phong.
Trong tình huống này Nhàn Vân Tử chỉ có thể tự tổn, phá toái huyệt đạo, tạm thời ngăn cản kỳ độc, tiếp theo gầm nhẹ, hư ảnh Nộ Mục Kim Cang bộc phát khí thế kinh người, nâng cánh tay sụp đổ lên, ý đồ toàn lực ngăn cản Phượng Hoàng Chi Kiếm.
Tiếng oanh minh nổ vang bát phương
Nộ Mục không chịu đựng nổi lập tức sụp đổ chia năm xẻ bảy, khoé miệng Nhàn Vân Tử phun ra từng búng máu đen, thân thể bị oanh kích ném mạnh về phía sau.
Nhưng hắn là Trúc Cơ, mặc dù không phải xuất thân đại tông môn, không dùng công pháp cao cấp để tấn thăng, thậm chí Phàm Cơ nhưng trải qua năm tháng tu hành cũng đã uẩn nên Mệnh Hoả.
Rõ ràng chiến lực rất mạnh.
Giờ phút này độc phát thụ thương, trong lúc lùi ra phía sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập tơ máu, nhìn phía Tuyết Sinh, cắn răng mở miệng.
"Tuyết Sinh..Ngươi hiếp người quá đáng, ta nhẫn nhịn là vì muốn kết giao..Không phải sợ ngươi!".
Huyết Quỷ trỗi dậy, Tuyết Sinh chầm chậm lên không.
Trên bầu trời, tóc dài tung bay giống như vạn kiếm, tử y phất phới lộ ra sắc tím tăng thêm sát khí, dưới ánh trăng, trong gió tuyết, tựa Tử Thần.
Đối mặt Nhàn Vân Tử, Tuyết Sinh không nhiều lời.
Hắn không có thói quen vừa giao chiến vừa trò chuyện, giờ phút này hai mắt xiết chặt, ngay khi Nhàn Vân Tử dứt câu, Thần Hành Phù trên đùi bỗng nhiên bộc phát quang mang lấp lánh.
Chớp mắt tiếp theo, thân ảnh hoá thành trường hồng phá không, thẳng hướng Nhàn Vân Tử phóng đi, tốc độ nhanh chóng.
Huyết Quỷ huyễn hoá.
Bộ dáng dữ tợn, thân thể khô nứt như đã dung nạp nham tương, vừa xuất hiện liền có hoả ý đốt lên, khuếch tán bát phương, khiến cho hoa tuyết trong trời đất bị nung thành nước, hoá sương mù.
Khí huyết cơ thể kích phát đến cực hạn, Ma Thiên Thể Quyết vận chuyển toàn lực, Luyện Thể chi thuật duy trì trạng thái đỉnh phong, chớp mắt áp sát tới gần, nhấc tay, hung hăng đấm ra một quyền.
Vẻ mặt Nhàn Vân Tử lần đầu tiên lộ ra sát cơ, lập tức phất tay, Nộ Mục Kim Cang vừa phá toái tiếp tục ngưng tụ trở lại, ngửa mặt lên trời gào thét, cũng đáp lại một quyền.
Tiếng oanh minh chấn động bát phương.
Không ai thu tay, song phương không hề lưu thủ.
Tuyết Sinh cuốn ngược rút lui, tiên huyết tràn ra.
Chỉ riêng Luyện Thể, so với Nhàn Vân Tử vẫn còn kém một chút.
"Trúc Cơ cũng chỉ đến vậy" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, chiến ý nổ tung, hàn mang trong mắt điên cuồng tụ tại tiêu cự.
Nhấc tay, quyền thứ hai nện tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.