Tuyết Sinh giao trả Hải Chu, theo đường nhỏ từ bến cảng đi vào Vương Gia Thành.
Ở đây bề ngoài hết sức thái bình, lúc thiên gia vạn hộ tắt đèn vẫn có hải đăng túc trực chiếu soi đại địa.
Tuyết Sinh còn nhìn thấy rất nhiều cửa hàng ốc xá không thèm đóng cửa cài then, phu đêm đi tuần văng vẳng tấu âm, theo tiếng chó sủa đêm từ bốn phía hẻm vắng chậm rãi chìm vào bóng tối, biến mất dưới từng đợt gió biển thổi vào lướt qua tán rừng Phi Lao chắn cát.
Vị mặn hơi nồng cùng mùi hải sản phơi khô tràn ngập, mặc dù không có gì xinh đẹp nhưng gợi lên trong lòng người cảm giác an yên dễ chịu.
Hoà bình chỉ đơn giản là không có khói lửa chiến tranh, bá tánh không lo binh hoạ, không sợ ly tán, còn thái bình lại ở một cái cấp độ hoàn toàn khác biệt, đêm ngủ không cài then, chó không sủa trộm, người với người tràn đầy trắc ẩn bao dung.
Rất lâu rồi Tuyết Sinh chưa từng gặp lại khung cảnh nào ninh tường an yên như vậy, theo tiếng bước chân chậm rãi đi vào bóng tối, đáy lòng hắn cũng dần bình tĩnh.
Dao găm mất đi lăng lệ, huyết tinh sát khí trên người bị gió biển thổi bay.
"Nếu như ta không sinh vào Loạn Thế, không gặp biến cố thì có lẽ giờ phút này cũng chỉ là một tên thiếu niên ngây dại, như bao người khác, sợ máu tanh, sợ bi thương!" Tuyết Sinh hoảng hốt thì thào.
"Phải chăng nên về Hùng Thành một chuyến rồi! Hình như ta nhớ nhà!!" Đáy lòng hắn giống như đêm kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh/368135/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.