Thuyền nhỏ rẽ sóng Nam Giang mang đám tân nhân đi về hướng tương lai vô định, ở đó nhiều năm sau sẽ có người trưởng thành hoá đại thụ che trời, có người giãy dụa cầu sinh, tất nhiên cũng có người nằm xuống khiến cho hết thảy chờ mong hôm nay chỉ còn là dằn vặt tiếc nuối.
Mặt sông dậy sóng, thủy lưu thay đổi đem màu nước chia đôi, mà tâm tình thiếu niên cũng vậy, không ai giống ai.
Tuyết Sinh đứng ở đầu thuyền, mắt hướng Thiên Không, trong lòng nghĩ thầm: Khi trở lại tầm mắt nhất định sẽ khác đi, vậy tâm cảnh hôm nay liệu sẽ còn, hay mất?.
Mặt trời vẫn đỏ nhưng Huyền Vũ ốc đảo không hoa lệ như lần đầu tiên nhìn thấy, bởi bầu trời đang bị một chiếc Chu Thuyền khổng lồ che đậy, Chu Thuyền hệt một tôn Viễn Cổ Hung Thú đang ẩn phục tầng mây đem hung uy bao trùm vạn trượng, không có dao động khí cơ nhưng uy áp tự thân khiến cho bát phương phải oanh minh run rẩy.
Sóng lớn quất vào ghềnh đá ầm ầm nổ tung, bọt nước bay lên trở thành bông tuyết, tiết trời cuối thu đầu đông hơi se lạnh, kỳ thực vẫn có một vài bông tuyết trắng tinh đang phiêu lưu, chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi.
Leo Huyền Vũ Thăng, đi vào lương đình.
Phía trên Chu Thuyền đã có người đứng chờ, đều là thanh niên, tuổi tác tương đương nhưng y phục khác nhau, đại khái mấy trăm người tụ thành một mảnh huyên náo, đều đang hướng phía dưới đại địa nhìn xuống, có thiếu niên nhãn mục lạnh băng, có tên mập tiếu tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh/368110/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.