Một chỉ này quang mang lấp lánh, không hề ác ý nhưng đi vào mi tâm lập tức khiến cho não hải Tuyết Sinh nổ vang, một cỗ cảm giác đau đớn giống như kim đâm vào mắt nhức nhối đến cùng cực xâm chiếm toàn bộ tâm thần, bản thân hắn quen đau cũng rất nhiều lần ngược đãi cơ thể, nhưng mà cơn đau này không phải xác thịt, đau tận linh hồn.
Một chỉ chói loà đi vào mi tâm lập tức hoá lớn vô hạn trở thành một cây đại trụ thao thiên quấn lấy thiên ngôn vạn tự chứa đựng những gì tâm đắc nhất mà cả đời Phong Càn đúc rút ra từ Vũ Hoá Kinh, chỉ này rớt vào thức hải, chìm sâu bên trong trở thành lạc ấn.
Cưỡng ép truyền thừa, đem tri thức lĩnh ngộ trực tiếp rót vào.
Thức hải nhân loại là một vị trí vô cùng bí ẩn, nói nhỏ thì nhỏ như hạt bụi, nói lớn liền lớn như thiên địa, một bậc đại lĩnh ngộ thức hải của hắn có thể dung nạp cả vũ trụ, nhưng một kẻ khù khờ thức hải chỉ như cát bụi mà thôi.
Truyền thừa kết thúc, Phong Càn mệt mỏi, tóc mai có chỗ điểm bạc giống như già thêm mười tuổi, nhục thân Kim Đan nhưng tu vi phàm nhân không thể chống đỡ nổi hao tổn Tinh Khí Thần, hắn lẳng lặng đi vào nhà trong, trước khi đi, lưu luyến ngoái nhìn Tuyết Sinh một chút.
Còn Tuyết Sinh đang chìm đắm bên trong tri thức mới, hắn khao khát thực lực bao nhiêu thì cũng khao khát tri thức bấy nhiêu.
"Thiên địa là quán trọ, sinh linh khách vãng lai, ta nguyện Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh/368086/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.