Phùng Dung Chi đứng trước mặt hắn, thân hình gẩy gò thẳng tắp.
"Tôi không tránh."
Hắn không chỉ chặn Tạ Chi Ngang lại mà còn quay lại nói Tần Lam.
"Cô nương, mau đi tìm gia gia ta đi, đừng sợ, ta ở chỗ này chặn hắn lại."
Tần Lam cười một tiếng, nàng thật sự không sợ. Tạ Chi Ngang cũng chỉ là một con hổ giấy bịp bợm trong mắt nàng, Tạ Chi Ngang mấy lần ở trước mặt nàng đều là bộ dạng như ăn phải thuốc độc như vậy.
Nhưng nàng thực sự không muốn làm bị vướng lại chỗ Tạ Chi Ngang, vì vậy nàng gật đầu và đi vòng qua hai người họ.
Tạ Chi Ngang nhìn thấy cảnh này thực sự nôn nóng, lập tức nổi giận.
"Xú bát quái, ngươi dám đi!"
Vừa nói hắn vừa đầy Phùng Dung Nhi đang chặn trước mặt hắn ra.
Rầm một tiếng, Phùng Dung Nhi bị đẩy ngã xuống đất.
Khi Tần Lam quay lại đã thấy thiếu niên kia ngồi trên mặt đất với vẻ đau đớn, khuôn mặt tái nhợt.
"Không... Phùng Dung Nhi, ta bảo ngươi tránh ra! Ta cũng không cố ý, ngươi... ngươi có sao không?"
Tạ Chi Ngang dường như không nghĩ rằng hắn sẽ bị ngã xuống chỉ với một cú đầy nhẹ, Phùng Dung Nhi thực sự quá yếu ớt rồi.
"'Tạ thế tử, ta không sao, chỉ cần ngài đừng làm phiền cô nương đó, nàng là khách quý của ông nội... khụ... khụ..."
Phùng Dung Nhi ngồi trên mặt đất, một tay che ngực, tay kia che miệng ho.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3330235/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.