Cơ thể Phùng Thần như đóng băng, hơi thở ngưng lại.
Nhưng thấy Tiêu Phong Hàn phất tay.
"Mau quay về đi.".
Phùng Thần không nói gì, chỉ mang tâm trạng nặng trĩu rời khỏi phòng.
Hắn vừa ra khỏi nhà gỗ, liền thấy một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con tiến tới:
"Phùng Thần tiên sinh, chủ tử thế nào rồi?"
"Không sao, vết thương so với lần trước nhẹ hơn."
Thiếu niên cau mày, vẻ mặt đau khổ.
"Trông chừng cần thận, ta đi đây:"
"A, a, Phùng Thần tiên sinh, nữ tử mà chủ tử mang về làm sao vậy?"
Cô nương có khuôn mặt non nớt chớp chớp mắt tò mò.
Phùng Thần suy nghĩ một chút, mím môi, vươn tay gõ lên đầu thiếu niên một cái.
"Chủ tử ngươi tiêu rồi."
"Tiêu...... Tiêu rồi? Như vậy là ý gì chứ?"
Đáng tiếc là Phùng Thần đã đi trước, không ai có thể giải thích cho cậu ta.
Hắn nhấc chân, lặng lẽ đến gần cửa nhà gỗ, định hỏi xem chủ tử có cần gì không, vừa tới gần đã thấy chủ tử xưa nay vốn uy nghiêm đang khom người xuống đút thứ gì đó vào miệng nữ tử đang bất tỉnh trên giường, hắn giật mình bịt mắt bỏ chạy....
.....
Vào trong cản nhà.
Tiêu Phong Hàn cho Tần Lam uống một viên Liên đan.
Liên đan này được luyện chế từ loại sen tuyết trăm năm mới nở trên núi tuyết, có tác dụng hoạt huyết dưỡng não, trấn tĩnh tinh thần.
Vừa uống Liên đan, lông mi Tần Lam thoáng run lên, nhưng lông mày nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3330209/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.