Cuối cùng là vì bị ánh mắt của Tiêu Phong Hàn nhìn đến mất tự nhiên, Tần Lam giải thích một chút.
“A…”
Tiêu Phong Hàn như thể đang cười lạnh.
Phùng Thần bước nhanh đến, cởi quần của Tiêu Phong Hàn ra.
Đôi chân cực kỳ thon dài cường tráng, còn trắng hơn so cả thân trên nữa.
Ánh mắt Tần Lam lóe lên, sao cô lại có thể cảm thấy hai chân của Tiêu Phong Hàn không giống như đi đứng không thuận tiện cơ chứ?
Nhưng đây không phải là vấn đề cô nên chú ý, cô thu tâm tình lại, hít sâu một hơi, cầm ngân châm lên, tìm đúng ***** **, cắm vào trong cơ thể, tổng cộng hai mươi ba châm, Tần Lam không hề có chút phân tâm nào.
“Cảnh Hành, ngài cảm thấy thế nào?”
Phùng Thần ở bên cạnh nhìn, vội hỏi cảm nhận của Tiêu Phong Hàn.
“Rất tốt.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Lúc này cơn đau đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn hơi đau một chút, so với trước đó, quả thực là sự khác nhau giữa thiên đường và địa ngục vậy.
Hai tròng mắt phía sau mặt nạ của Tiêu Phong Hàn nhìn chằm chằm vào Quân Phi Yến trước mặt hắn.
Nàng rất ổn trọng, không hề có chút hoảng loạn nào, như vậy cho thấy nàng đối với loại y thuật này rất tự nhiên đã dung nhập vào xương cốt của nàng.
Khí chất của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan lãnh diễm, gương mặt tất nhiên cũng rất xuất sắc, chỉ là trên trán có một vết sẹo màu hồng cực kỳ chướng mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317545/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.