"Mẫu thân, đừng bỏ Thần Nhi mà."
Nhìn thấy Tần Hồng Sương bất tỉnh, Tiêu thần nhi bốn tuổi không nhịn được mà khóc lớn, xông về phía trước.
"Tên nữ nhân xấu xa, ngươi là người xấu, tại sao bạn lại bắt nạt mẫu thân ta? Mẫu thân ta là người tốt nhất trên đời này, tại sao bạn lại bắt nạt mẫu thân, tại sao chứ?"
“Mẫu thân, mẫu thân, oa oa oa oa...”
Tiêu thần nhi khóc rất thê thảm, ai nghe thấy cũng đều cảm thấy nặng lòng.
Đứa trẻ bốn tuổi đang khóc không ra hơi, những người chứng kiến cảnh này đều cảm thấy rất khó chịu, trong lòng đều khiển trách Tần Lam, cho rằng nàng độc ác thích doạ người, Tần trắc phi vô tội đang nằm trên mặt đất đáng thương biết nhường nào?
Sự tình không phải do nàng khơi mào, nhưng nàng phải gánh vác hậu quả.
Lòng người là thế, thường thiên về kẻ yếu.
"Phụ vương, mau cứu mẫu thân đi, oa oa oa..."
Tiểu Thần Nhi lớn tiếng kêu lên.
Tiếng khóc của đứa trẻ khiến người ta đau lòng, vô số ánh mắt đổ dồn lên người Tần Lam như đang khiển trách, nàng không nói, lời buộc tội của Tiêu thần nhi vẫn văng vẳng bên tai, thằng bé gọi nàng là nữ nhân xấu xa.
Nữ nhân xấu xa?
Thằng bé có lẽ sẽ không bao giờ biết rằng người xấu xa nhất chính là người mẹ vô tình của mình.
Tiêu Thành Vũ tiến tới và bế Tần Hồng Sương lên, hắn ta quay lại nhìn Tần Lam và trầm giọng nói: "Quân cô nương, ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317531/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.