Tần Lam ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Bộ dạng của tiểu tử kia độ ba bốn tuổi, thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy, sắc mặt có chút tiều tụy, trông rất suy nhược, nhưng nhìn rất ngoan ngoãn.
Nàng biết đó là Tần Hồng Sương cùng với Tiêu Thành Vũ và con trai của bọn họ.
Có lẽ là bởi vì nàng đã biết mọi chuyện, nên nàng nhìn trên mặt đứa nhỏ ra được ba phần thấy bóng dáng của Tiêu Thành Vũ.
Tần Lam có chút hoảng loạn, trái tim nàng giống như có thứ gì đó bén nhọn đâm vào.
Nàng nắm chặt tay, cố gắng để không lộ nhưng nội tâm của không bình tĩnh.
“Hồng sương muội muội, sao muội lại ở đây? Không phải là muội đang ở trong phòng nghỉ ngơi hay sao?”
Nhìn thấy có người tới, Tô Vân An liền tiến tới để ra đón, trông có vẻ rất là quan tâm và rồi lại nhìn về phía đứa trẻ kia nói: “Thần nhi, có được hay không khi ngươi chiếu cố mẫu thân ngươi?”
“Quận chúa cô cô, tại trong phòng có chút buồn, nên mẫu thân và thần nhi muốn đi ra dạo một chút.”
Tiểu tử cũng có chút sợ hãi với giọng nói của Tô Vân An.
"Được, không tồi.”
“Vân An, mấy ngày hôm nay làm phiền ngươi nhiều rồi, cũng tại thân thể vẫn luôn không tốt lắm, nhưng nếu không phải nghĩ tới đưa lễ vật, ta đã ở trong phủ nghỉ ngơi rồi.”
Giọng nói của Tần Hồng Sương vang lên.
“Không có việc gì đâu, kêu ngươi lại đây chính là vì xem buổi biểu diễn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3305233/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.