Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Phong Hàn cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tựa đao quang kiếm ảnh, lưỡi dao sắc bén vô hình lặng lẽ lóe lên.
Một giọng nói vừa ôn hòa vừa lạnh lùng lại như ẩn chứa một chút gì đó sâu xa vang lên: “Nếu Quân tiểu thư đã không muốn, Đại Tướng quân cũng không cần miễn cưỡng, Bổn vương đã nói sẽ bỏ qua chuyện cũ, vậy nên cũng sẽ không để ý Quân tiểu thư có xin lỗi hay không.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Đôi mắt phượng dưới mặt nạ hờ hững mà thâm trầm nhìn chằm chằm vào người Tần Lam, khoé miệng hơi mím xuống, có chút cảm giác lạnh lùng.
Quân Lôi Đình vừa nghe những lời này của Tiêu Phong Hàn xong thì lông mày đã nhảy dựng lên. Theo như ý tứ hàm chứa trong những lời này, ngoài miệng Huyền Vương nói rằng không thèm để ý nhưng hình như ánh mắt nhìn khuê nữ nhà mình lại lạnh lùng hơn thì phải?
Không ổn rồi!
Ngay lập tức, ông cúi đầu nói: “Vương gia chớ nên hiểu lầm, tiểu nữ tuyệt đối không có ý không muốn xin lỗi Vương gia, tiểu nữ biết bản thân mình đã làm sai quá nhiều nên trong lòng sợ hãi, không dám đối mặt với Vương gia mà thôi.”
Quân Lôi Đình nói lời lẽ chính đáng.
Bọn thuộc hạ phía sau Tiêu Phong Hàn cũng giật giật khóe miệng, da mặt căng ra, trong lòng thầm nghĩ, Đại Tướng quân Quân gia này một mặt lời lẽ chính đáng, nhưng bản lĩnh trợn mắt nói bậy đúng là mở miệng là nói ngay được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623433/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.