Chính vào lúc này, một tiếng tức giận hổn hển vang lên, chính là Phùng lão gia chủ.
Vốn dĩ tuổi tác ông ta đã lớn rồi, cứu Tạ thế tử lúc nửa đêm, mí mắt mệt mỏi cũng đã sụp xuống, cũng bởi vậy mà phản ứng có chút chậm chạp, lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nghe rõ lời của Tần Lam thì lập tức gào lên.
Tần Lam ngẩng đầu nhìn Phùng lão gia chủ: “Tạ Chi Quang còn cứu được.”
Phùng gia, bậc thầy y học trăm năm, mấy đời tổ tiên làm ngự y trong cung. Tuy rằng tới đời của Phùng Văn Phong, bởi vì hậu duệ đời sau về mặt y thuật không có gì thiên phú hơn người, uy danh không bằng trước kia, nhưng ở thành kinh đô mà nói, về mặt y thuật Phùng gia vẫn có địa vị tương đối cao. Nếu quan lớn hay quý nhân có bệnh gì thì sẽ tìm đến Phùng gia giúp đỡ, cũng vì thế mà Phùng Văn Phong làm lão gia chủ nhà họ Phùng được người ta nâng đỡ, đi đâu cũng được đãi ngộ như khách quý.
Nhưng ông ta mới nghe thấy gì vậy?
Đứa trẻ trước mặt này, lại khoác lác nói có thể cứu Tạ gia thế tử, chà, quả thật là nực cười.
Phùng Văn Phong tức đến mức bộ râu trắng cũng đang run rẩy, ông ta không để ý đến Tần Lam nữa, mà quay đầu nhìn về phía Quận chúa Vinh Hoa nói: “Thân Vương phi, đây là lúc nào rồi mà người lại dung túng cho nha đầu này ở đây làm càn, Tạ thế tử bị tổn thương nội tạng, mất máu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623415/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.