Cùng với từng câu từng chữ mà Tần Lam nói ra, hơi thở toàn thân Tiêu Phong Hàn càng trở nên lạnh lẽo.
Khi Tần Lam nói ra lời này, ánh mắt Phùng Thần và Lãnh Mục nhìn nàng tràn đầy kinh ngạc. Nhất là Phùng Thần, đôi mắt hắn ta nhìn Tần Lam chứa đầy vẻ kích động.
“Thân thể của ngươi giờ đã là nỏ mạnh hết đà, nếu như không tìm được cách giải độc, e rằng ngươi không thể kiên trì quá một năm đâu.”
Giọng nói của Tần Lam hơi nặng nề. Bởi vì đã phát hiện ra bí mật khó lường của Tiêu Phong Hàn, thế nên từ đáy lòng nàng cũng nảy sinh ra một chút thương hại. Nàng cảm thấy Tiêu Phong Hàn khá đáng thương.
“Không phải lần trước ngươi đã nói rằng mạng của Bổn vương không giữ được lâu sao, cao lắm là ba tháng? Sao giờ lại thành một năm rồi?”
Cảm xúc của Tiêu Phong Hàn vẫn bình thản, không sợ hãi cũng không đau buồn. Dáng vẻ như đã sớm chấp nhận sự thật rồi, chỉ hơi nghi ngờ mà lên tiếng.
“Không phải bây giờ đã có thần nữ rồi hay sao? Nếu như không tìm được cách giải độc, thần nữ có thể châm cứu duy trì để mạng sống cho ngươi. Chẳng qua đây không phải là giải pháp cuối cùng, vậy nên cùng lắm là chỉ kéo dài được một năm.”
Tần Lam nói.
Lúc nàng nói đến chuyện châm cứu duy giữ mạng, giọng điệu vô cùng tự nhiên. Đó không phải thái độ muốn khoe khoang, mà là một loại tự tin đã ăn nhập vào trong xương cốt nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623391/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.