Bản thân Tiêu Phong Hàn là một người có cảm giác tồn tại rất mạnh. Khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác, cảm giác áp bức càng mạnh hơn.
“Sao thế ạ? Trên mặt thần nữ có dính gì sao ạ?”
Tần Lam thấy Tiêu Phong Hàn cứ nhìn chằm chằm, hỏi trong vô thức.
“Lần trước Bổn vương bị chất độc phát tán là khi nào, ngươi không biết sao?”
Bỗng nhiên Tiêu Phong Hàn hỏi.
Tần Lam chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên, lập tức nói: “Làm sao thần nữ biết được ạ?”
Không khí xung quanh Tiêu Phong Hàn nặng nề, hắn không nói gì nữa.
Lãnh Mục cũng ngẩng đầu nhìn Tần Lam, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Phùng Thần cũng dường như có gì đó muốn nói.
Tần Lam cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng nàng vẫn lễ phép nói với Phùng Thần: “Phùng công tử, tuy rằng y thuật của ta đủ để chữa bệnh nhưng chỉ dựa vào bắt mạch thì quả thật không thể chẩn đoán ra được thời gian lần trước khi mà Vương gia phát độc được.”
“À…”
Chỉ nghe một tiếng cười khẩy.
Không khí xung quanh Tiêu Phong Hàn đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy hắn vừa nhấc tay thì có một đường ánh sáng vàng lóe lên, sợi dây vàng trong ngón tay hắn phóng ra như tia chớp hướng về phía Tần Lam, nháy mắt đã quấn lên cổ nàng lần nữa.
“Huyền Vương gia, ngươi lại có ý gì đây?”
Tần Lam sửng sốt hỏi, nàng thật sự nghi ngờ không biết mình lại chọc phải vị Vương gia nắng mưa thất thường này ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623387/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.