Nghe thấy Phùng lão nói, nhanh chóng đưa túi châm cho Tần Lam.
Tần Lam gật đầu biểu thị cảm tạ, mở túi châm ra, để ở trên tủ đầu giường, đưa tay bốc lên một cây ngân châm, ngân châm thon dài, ở dưới ánh mặt trời phát ra một chút ánh sáng.
Tạ Chi Quang vừa nhìn thấy tình hình này, đột nhiên tóc gáy toàn thân đều dựng lên: “Ngươi dám đụng tiểu gia một cái thử xem, ta không buông tha nữ nhân nhà ngươi, ngươi đừng tưởng ngươi che mặt lại thì ta không biết ngươi là người cực kỳ xấu xí, bây giờ ngươi thu tay lại vẫn còn kịp, tiểu gia ta….ưm…”
Tần Lam đâm một châm xuống, tiếng la hét của Tạ Chi Quang ngừng lại.
Hắn ta câm rồi.
Chỉ nhìn thấy ở trên giường, Tạ Chi Quang trừng mắt, mở miệng, ở nơi cổ họng mộ cây kim đang đâm thẳng vào đó.
“Đây, đây…”
Khang Thân vương bị dọa đến nói lắp rồi.
“Khang Thân vương không cần lo lắng, cây châm này chỉ là tạm thời khiến thế tử mất tiếng, ngài ấy cứ kêu lớn như vậy ảnh hưởng đến chữa trị.”
Tần Lam không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.
Một châm đâm xuống, quả nhiên thật sự yên tĩnh đi rất nhiều.
“Ồ ồ, rất tốt, cũng rất tốt.”
Khang Thân vương gật gật đầu, chỉ nhìn thấy nhi tử của nhà mình nằm trên giường liều mạng hướng về ông ta trừng mắt, nhanh chóng quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy.
Tạ Chi Quang trừng to mắt, nhìn thấy phản ứng của cha hắn xém chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623342/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.