Phùng Thần nhếch miệng nhìn Lãnh Mục bên cạnh.
Lãnh Mộc nhướng mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó nói: “Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.”
Phùng Thần: “...!”
...
Bên này, Tần Lam vẫn còn tức giận đi men theo ngõ nhỏ rời đi. Vì sự xuất hiện của Tiêu Thành Vũ mà tâm trạng không tốt, tiếp đến Tiêu Phong Hàn không hiểu mình, bây giờ nàng càng thêm khó chịu.
Huyền vương gia các người đang làm cái quái gì vậy?
Tần Lam càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, não nề, tim nàng thắt lại, nàng không có nơi nào để bày tỏ lòng mình, nàng luôn ấp ủ những suy nghĩ tiêu cực mà không thể nào thoát ra khỏi nó.
Quân Phi Yến nàng không có một ai để bầu bạn, và không biết phải kết thân với ai.
Giờ phút này, Tần Lam hoàn toàn bị bao trùm bởi một loại cảm giác cô độc trước nay chưa từng có.
Tần Lam biết tâm trạng của mình không được tốt, nàng cũng không muốn mang dáng vẻ này quay lại Quân gia, phụ thân và tổ mẫu sẽ rất lo lắng, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới quay về.
Nhưng đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nàng.
“Này, tiểu cô nương cô là ai vậy? Sao lại ở một mình thế này?”
Tần Lam ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào sặc sỡ cùng với mấy người hầu cận cách đó không xa đang đi về phía nàng.
Lúc này Tần Lam mới phát hiện ra rằng nàng đã vô tình đi ra đến ngõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623282/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.