Trans : CGCBT Beta: Maikaela Nhàn nhạt cười, khóe miệng tuấn mỹ, vòng cung hơi kéo lên, “Vậy ta liền không ở thêm nữa. Lễ vật mời tam ca tự mình kiểm tra. Ly Nhi, chúng ta đi về trước thôi.” Lãnh Ly đáp lại bằng một nụ cười, xảo tiếu yên nhiên, nói: "Cũng là nên đi rồi, nếu không ở đây thực là có chút bắt mắt.” Kéo cánh tay Hách Liên Hiên, hạ nhân đã sớm chuẩn bị xe ngựa. Một đội nhân mã, kiều diễm trở về. Chỉ để lại Vu Đồ một người ngốc tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Hách Liên Trần hừ lạnh một tiếng, phân phó thủ kéo năm thi thể ra ngoài xử lý. Sau đó phất tay áo một cái, quay người định rời khỏi. Vu Đồ liền vội vàng tiến lên, nói: "Tam Vương Gia. . ." Hách Liên Trần quay đầu lại, nhìn thoáng qua Vu Đồ, khóe miệng treo một tia cười lạnh, nói: "Ngươi còn không đi, ở lại chỗ này làm gì." Vu Đồ khí tức cứng lại, nói: " Tam Vương Gia, xin ngài khoan dung độ lượng, thu giữ ta." Hách Liên Trần không nhịn được nói: "Ta nào dám thu giữ ngươi, ngươi cũng biết, ta không thể cho người xử lý.” Nghe thanh âm Hách Liên Trần băng lãnh gần như tuyệt tình, Vu Đồ lòng cũng lạnh đi, đành phải khúm núm, gật đầu nói: " Tam Vương Gia đã khăng khăng như thế, vậy ta liền cáo từ." Không ngờ mình trung thành tuyệt đối, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy, trong lòng không khỏi chua chát, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng căm hận. Hách Liên Trần đã chuyển bước, đang muốn rời đi, nghe nói như thế, bước chân tạm ngừng, thở dài, nói: "Ban đêm thừa dịp lúc không có người lại đến đi, lúc này ta thực sự không tiện." Vu Đồ quá đỗi vui mừng, xem ra vừa rồi Hách Liên Trần chẳng qua là làm dáng một chút cho người khác xem mà thôi. Thế là vội vàng thiên ân vạn tạ: "Tạ ơn Tam Vương Gia, ta nhất định tuyệt đối trung thành với Tam Vương Gia." Đã quen làm chó, chỉ cần người khác ném cho một khối xương, kiểu gì cũng sẽ lập tức xông về phía trước đi. Không có một chút cốt khí. Thật sự lãng phí nhiều xương như vậy. Nếu Vu Đồ biết, Hách Liên Trần chẳng qua là dự định đêm nay diệt trừ hắn, tránh cho hắn tìm Hách Liên Mặc nương tựa, trong lòng không biết lại có gì cảm nghĩ. Mặt Hách Liên Trần lộ vẻ căm ghét, phủi phủi ống tay áo, quay người rời đi. Quản gia ở phía sau hấp tấp đi theo, bộ dáng kia, rất giống một con chó vẫy đuôi mừng chủ. Vào trong phòng, Hách Liên Trần ngó lui trái phải, sau đó một hắc y nhân vóc dáng thấp bé đi vào, khom người nói: "Tam Vương Gia, chúng ta vừa mới dựa theo phân phó của ngài điều tra, phát hiện pháp sư kia chẳng qua chỉ là một tên áo vải biết mấy trò xiếc, tên Hướng Tinh Bảo." Khóe mắt Hách Liên Trần khẽ nhếch, nhẹ gật đầu, nói: "Còn có phát hiện cái gì khác không?" Người kia lắc đầu, nói: "Cũng chỉ có từng ấy đầu mối hữu dụng." Trong mắt Hách Liên Trần lóe lên lửa giận, hồi lâu mới nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, bọn họ làm rất tỉ mỉ, cho nên không tìm thấy bao nhiêu manh mối cũng là chuyện thường tình.” "Chúng ta có cần nói thân phận thật của Hướng Tinh Bảo cho Hoàng Thượng?" Hắc y nhân kia nói, "Nếu có thể để Hoàng Thượng biết Yến Vương đang lừa hắn, không tránh được tội khi quân." Hách Liên Trần trên mặt lộ ra nét vui mừng, nhưng lập tức lắc đầu, trầm ngâm nói: "Không được, đây không phải sách lược vẹn toàn, bây giờ Hoàng Thượng chỉ nghe bọn họ, nếu chúng ta tố cáo, sau đó bọn họ vừa ăn cướp vừa la làng, chúng ta ngược lại thoát không khỏi liên quan. Lại nói, nếu để cho Hoàng Thượng biết Triệu Nho là người của chúng ta thì càng không ổn rồi.” Hắc y nhân nghe phân tích của hắn mới hiểu được, hiện tại rút dây động rừng, không thể hành động lỗ mãng, gật đầu nói: "Cũng phải, vừa rồi thực sự không nghĩ đến phương diện này." Hắn ngừng một chút mới nói tiếp: "Vậy chúng ta nên làm gì, cũng không thể cứ ngồi chờ chết, mặc cho người khác vũ nhục như vậy." “Tất nhiên sẽ không." Trên mặt Hách Liên Trần lộ ra một nụ cười sắc lạnh, lãnh đạm nói: "Chúng ta không thể để cho Hoàng đế biết thân phận thật của Hướng Tinh Bảo, nhưng chúng ta có thể nhổ cỏ tận gốc, giải quyết Hướng Tinh Bảo. Hướng Tinh Bảo một khi xảy ra vấn đề, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm, sau đó liền tìm hiểu nguồn gốc, biết rõ ràng thân phận thật của Hướng Tinh Bảo. Vậy bọn họ liền không giấu được." Hắc y nhân nghe được kính nể một trận, khen: "Tuyệt, quả nhiên là một diệu kế. Vậy thuộc hạ xin cáo lui." Hách Liên Trần gật gật đầu. Hắc y nhân khom người rời khỏi. Yến Vương Phủ. " Vừa rồi Phong Ảnh truyền tin tức đến, Hách Liên Trần đã tra được thân phận thật của Hướng Tinh Bảo, chàng cảm thấy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm không?" Lãnh Ly mặt mày ẩn tình, nhìn qua Hách Liên Hiên. Hách Liên Hiên nâng một chén trà, một bên tế phẩm, một bên cười nói: "Có thể khẳng định vậy, bọn hắn sẽ không nói cho Hoàng đế thân phận thật của Hướng Tinh Bảo. Một khi sai lầm bọn họ đảm đương không nổi chỗ hậu quả sinh ra." Lãnh Ly cười cười, vùi đầu tiếp tục dũa móng tay. Nàng biết, Hách Liên Hiên nói không sai. "Nhưng mấu chốt bây giờ là chúng ta không thể để cho Hướng Tinh Bảo gặp nguy hiểm." Hách Liên Hiên nhíu mày, thản nhiên nói: "Nếu là Hách Liên Trần bọn họ rút củi đáy nồi, diệt trừ Hướng Tinh Bảo, chúng ta liền phiền phức." Dừng lại dao cạo trong tay, Lãnh Ly cũng là nhẹ nhàng nhíu mày, "Vậy chúng ta phải làm gì. Rút củi đáy nồi chúng ta cũng không sợ, sợ chính là ám độ trần thương sau đó. Diệt trừ Hướng Tinh Bảo rồi tất nhiên bọn họ sẽ thông qua các loại thủ đoạn tiết lộ thân phận thật của Hướng Tinh Bảo cho Hoàng Thượng." "Đây cũng chính là điều mà ta lo lắng." Trên trán Hách Liên Hiên cũng có một điểm sầu lo. Nhưng sau đó lông mày lập tức giãn ra, vỗ tay nói: "Được rồi, ta có biện pháp, không phải Hồng Loan ở bên người Hoàng thượng sao, an toàn của Hướng Tinh Bảo có thể giao cho nàng ấy." Lãnh Ly xùy một tiếng, bật cười, đưa tay vỗ vỗ trán, nói liên tục: "Làm sao hồ đồ như vậy, không nghĩ tới Hồng Loan. Mặc dù không chắc chắn tuyệt đối không ra vấn đề, nhưng có Hồng Loan phối hợp, Hách Liên Trần bọn họ trên cơ bản không có cơ hội hạ thủ. Trừ phi bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng bọn họ không có can đảm đối phó Hồng Loan." Khẽ nhấp một hớp trà, Hách Liên Hiên nói: "Chẳng qua vì lý do an toàn, lát nữa ta vẫn nên ra ngoài tìm một người." Lãnh Ly ý tứ sâu xa nhìn qua hắn, tay nâng má, lắp bắp nói: "Không phải tìm nữ nhân chứ." Ánh mắt cảnh giác quan sát sắc mặt Hách Liên Hiên. Hách Liên Hiên bị nàng nhìn cho run rẩy, cười nói: "Sao lại ghen rồi, làm gì có khả năng ấy, có một người là nàng thì đủ rồi." Lãnh Ly cười nói: "Không thể nào, nếu là đầu bài giống Thanh Ảnh thì sao?" Hách Liên Hiên lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm chẳng lẽ bị Lãnh Ly nhìn ra hắn giả trang Chu Cung. Không khỏi giả vờ như lơ đãng ở trên mặt Lãnh Ly nhìn sang, xem ra Lãnh Ly chẳng qua là hoài nghi thôi, còn không có chứng cứ gì rõ ràng. "Ha ha, nàng thật hay đùa, ta còn không biết có đầu bài này đâu." Che dấu kinh ngạc trong lòng vô cùng hoàn mỹ, Hách Liên Hiên cười nói! Biểu lộ trông mười phần tự nhiên, không có một chút dáng vẻ chột dạ. Lãnh Ly cẩn thận ở trên mặt Hách Liên Hiên quét một lần, không có nhìn ra sơ hở gì, cũng liền tươi sáng cười nói: "Ta cũng là dọa chàng, còn tưởng rằng có thể hù dọa được chàng nữa chứ." Biết Hách Liên Hiên cùng Thanh Ảnh không có liên hệ, Lãnh Ly giống như một đóa hoa đào. Trans : CGCBT Beta: Maikaela
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]