Chương trước
Chương sau
"Hiên, chúng ta đi thôi, ở đây nhìn một con sói mắt trắng, không bằng đi ngự hoa viên thưởng thức phong cảnh." Lãnh Ly khoan thai xoay người cười nói với Hách Liên Hiên bên cạnh.
"Ừm." Hách Liên Hiên gật gật đầu, hắn biết Lãnh Ly cố ý chọc giận Phương Tần.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời khỏi Thúy Vi Cung, Phương Tần vỗ một chưởng lên cái bàn nhỏ bên cạnh, đây rõ ràng là cố ý! Trên Yến Hội hôm nay nàng nhất định phải làm cho Lãnh Ly xấu mặt!
Sau khi rời khỏi Thúy Vi Cung, Lãnh Ly liền mở tờ giấy Vân Xảo cho nàng, Thì ra là hẹn gặp mặt nàng ở Thượng Lâm Uyển.
Đến Thượng Lâm Uyển, khung cảnh mùa thu chín nồng, những tán cây với nhiều màu sắc khác nhau vàng cháy, đỏ tươi, xanh dịu dàng và mực tô điểm cho khung cảnh làm say đắm lòng người.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ngồi ở một cái lương đình chờ trong chốc lát thấy Vân Xảo vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lãnh Ly lập tức chuẩn bị hành lễ.
"Được rồi, không cần hành lễ." Lãnh Ly ngăn lại động tác của nàng hỏi, " ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Yến Vương Phi, Phương Tần chuẩn bị diệt trừ Liễu Quý Phi trong yến hội đêm nay." Vân Xảo nhỏ giọng tiếp tục nói, "Hôm nay Yến Vương Phi ở Thúy Vi Cung nhìn thấy hai cung tì kia thực chất là thủ hạ của Liễu Quý Phi. Tối hôm qua ta nghe lén được, hóa ra bọn họ dự định tối hôm nay sẽ đem Yến Vương Phi và Phương Tần một chỗ hỏi tội."
Lãnh Ly mày đẹp nhăn lại, Liễu Quý Phi biết mình từng giúp Phương Tần, cho dù mình cùng Phương Tần chơi cứng, thế nhưng là vẫn bị coi là một phe. Nói cách, khác kỳ thật, Nhị Hoàng Tử tiếp cận Phương Tần cũng không phải dự định đem người của mình xếp vào bên cạnh hoàng thượng, mà là vì vu oan giáng họa. Thế nhưng, Liễu Quý Phi làm sao chắc chắn rằng đến lúc đó Phương Tần nhất định cắn chặt mình không thả?
Thật là kỳ quái!
Như vậy Hách Liên Trần xung đột với Hách Liên Mặc cũng là giả sao?
"Ngươi đi xuống trước đi." Lãnh Ly vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Vâng." Vân Xảo không hề dừng lại, quay người trở lại Thúy Vi Cung.
Hách Liên Hiên thấy nàng cau mày, nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ bảo hộ của nàng."
Lãnh Ly ngẩng đầu, Hách Liên Hiên đứng bên cạnh mình, ngăn trở tất cả ánh sáng, cái bóng cao lớn của hắn thẳng tắp chiếu lên người nàng, không hiểu sao khiến nàng yên tâm.
Nàng cười một tiếng, "Ta không lo lắng, bọn chúng có bao nhiêu phân lượng ta vẫn biết. Dù sao nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết được đáp án, không bằng chúng ta đợi đến đến bữa tiệc tối nay đi."

Bàn tay ấm áp của Hách Liên Hiên cầm lấy tay Lãnh Ly, cười không nói.
Sùng Hoa Cung, dạ yến.
Đều là nghe nói Hoàng Thượng cực kỳ cưng chiều Phương Tần, thế nhưng đến cùng có bao nhiêu cưng chiều, mọi người cũng là nhao nhao suy đoán. Mà trông thấy quy mô của yến hội sinh thần hôm nay khiến người ta nhìn mà than thở rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là hàm nghĩa chân chính của thịnh sủng.
Đài cơ xếp mấy chục cái bàn bát tiên, trên mặt bàn bày đầy trân tu mỹ vị, rượu ngon ngọc lộ, trên sàn nhà phủ thảm do Ba Tư tiến cống, mỗi một ngọn hoa đăng đều làm từ lưu ly. Lưu ly lại không dễ kiếm, Hoàng Thượng vì chúc mừng sinh thần Phương Tần cũng thật là nhọc lòng.
Hiện tại các vị vương gia cùng văn võ bá quan đều đã ngồi xuống, đang chờ Hoàng Thượng cùng Phương Tần đến, ngược lại thật làm khó Liễu Quý Phi tâm cao khí ngạo, sớm đã an vị tại chỗ ngồi của mình, bộ mặt cô đơn âm trầm.
Cho dù che giấu tốt đến đâu, bày mưu tính kế diệt trừ Phương Tần như nào đi nữa, thì tính cách vẫn rất dễ kích động.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ngồi xuống chỗ của các hoàng tử, bên cạnh là Hách Liên Mặc, cách Hách Liên Trần một hành lang.
Hôm nay tâm tư của Lãnh Ly không ở trên hai người bọn họ, tất cả ánh mắt tò mò đều hạ xuống người quốc sư bên cạnh Hách Liên Trần.
Một thân áo bào đạo sĩ màu vàng, tóc mai điểm bạc, giữ lại chòm râu dài, bộ dáng tiên nhân đạo cốt. Thế nhưng dấu dưới trường mi là cặp mắt quỷ dị cùng giảo hoạt không nói nên lời. Quốc sư chỉ cảm thấy phía trước có ánh mắt không hảo ý soát qua trên người mình, hắn ghé mắt nhìn lại, trông thấy gương mặt Lãnh Ly bình tĩnh ánh mắt không chút rung động nhìn hướng khác.
Chẳng lẽ do hắn quá nhạy cảm?
Sau thời gian một chung trà, đám người có chút không kiên nhẫn, thế nhưng người bọn họ muốn chờ chính là hoàng thượng, bọn họ cũng chỉ có thể khóc trong lòng. Nhìn một bàn đầy đồ ăn lại không thể động đũa mà đám người đã sớm đói đến mốc meo.
Theo thời gian dần qua, Sùng Hoa Điện vốn dĩ yên tĩnh dần dần trở nên ồn ào, mọi người nhao nhao nhỏ giọng nghị luận sao Hoàng Thượng còn chưa tới. Liễu Quý Phi thấy vậy, khóe miệng kéo nhẹ, mắt sáng lên, ho nhẹ hai tiếng, mọi người đều im miệng nhìn về phía bà ta.
"Chắc hẳn hoàng thượng là đang chờ Phương Tần trang điểm đi, các ngươi không nên nghị luận."
Nói xong, lập tức có một đại thần bất mãn nói: "Quý phi Nương Nương, hôm nay là sinh thần của Phương Tần, thần vốn không nguyện ý nhiều lời, thế nhưng, ngài nhìn yến tiệc phô trương dạng này, năm đó mừng thọ của hoàng hậu cũng không có như vậy, mà nàng lại ỷ sủng sinh kiêu dám để mọi người ở chỗ này chờ nàng ta. Nữ tử này đúng yêu nghiệt họa quốc, không nên lưu lại bên cạnh hoàng thượng."
Người đang nói chuyện chính là Lại bộ quan viên- Lý Vưu Kiểm, chưa đến bốn mươi tuổi, là môn sinh của Vân Yến Thanh.

Lãnh Ly lấy tay đỡ lấy đầu, con mắt xinh đẹp híp lại dáng vẻ như đang xem kịch vui, xem ra Liễu Quý Phi đã bắt đầu khuyến khích quần thần triển khai lên án Phương Tần.
"Đúng vậy, Quý Phi Nương Nương, trong lịch sử có bao nhiêu đế vương bởi vì nữ tử yêu nghiệt mà không chú ý tổ huấn, cuối cùng hại nước hại dân."
Lãnh Ly lẳng lặng nhìn, mỗi một quan viên tới nói chuyện đều là người của Liễu Quý Phi.
Quốc sư ngồi chếch phía đối diện với nàng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, như thể yêu nữ hại quốc hại dân không có quan hệ gì với hắn.Thấy hắn trấn định như thế, mắt sắc Lãnh Ly trầm xuống, chỉ mong không để nàng đoán đúng.
Ở đại điện hạ quan văn quan võ lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ, bỗng lúc này, Chương Tuyên một mặt kinh hoảng từ bên ngoài chạy vào, bịch một cái liền quỳ gối cạnh Liễu Quý Phi, hắn không kịp lau mồ hôi trên trán, thanh âm cũng có chút run rẩy nói: "Quý phi Nương Nương, không tốt, Hoàng Thượng đột nhiên chảy máu mũi, còn ngất đi."
"Cái gì?" Đám người nghe vậy giật mình.
Lãnh Ly biết rằng điều gì phải đến sẽ đến.
"Người tới, bãi giá Thúy Vi Cung." Liễu Quý Phi thần sắc vội vã bước xuống đài, mang theo một đám đại thần chạy tới Thúy Vi Cung.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đi cuối cùng, phía trước chính là quốc sư.
"Phụ hoàng đột nhiên sinh bệnh, như vậy có linh đan diệu dược gì không?" Lãnh Ly thanh âm róc rách như nước chảy nói sau lưng quốc sư.
Quốc sư dừng bước chân lại, hắn chậm rãi quay đầu, thi lễ nói: "Tại hạ Côn Luân tiên nhân, bái kiến Yến Vương, Yến Vương Phi." Hắn nâng thân thể lên thản nhiên nói, "Yến Vương Phi vừa mới rồi giống như có chút ý tứ."
Lãnh Ly đạm mạc cười nói: "Đương nhiên, ta thấy hôm nay Phụ Hoàng bị bệnh mà những thái y kia trị không hết được, chỉ có Quốc Sư là có thể. Quốc sư sắc mặt bình tĩnh, xem ra là đã định liệu trước ai. . ."
Côn Luân tiên nhân biết trong lời nói của nàng có hàm ý, lông mày nhíu chặt, "Ta nghe không hiểu lời của Yến Vương Phi. Chỉ là chết sống có số, hết thảy đều là thiên ý."
"Côn Luân tiên nhân lời này của ngươi nếu để cho phụ hoàng nghe thấy nhất định sẽ bị vả miệng." Lãnh Ly mày đẹp nhăn lại, khoanh tay, thần sắc nặng nề nói, “Phụ hoàng chính là nhìn trúng thuật trường sinh bất lão của tiên nhân, mới đưa ngươi phong làm quốc sư ở trong cung."
Côn Luân tiên nhân dung mạo chấn động, không nghĩ tới Lãnh Ly khó đối phó như vậy. Hắn ẩn ẩn không vui, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy hắn đi xa, Lãnh Ly làm sao có thể bỏ lỡ trò hay tiếp theo, nàng lôi kéo tay Hách Liên Hiên lập tức chạy tới Thúy Vi Cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.