Y Đằng Hạ nhìn thấy Lãnh Ly và Hách Liên Hiên, hắn khinh bỉ, lui về phía sau nửa bước, nhưng Phong Ảnh cũng không tiến lên.
"Yến vương, Yến vương phi, mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ." Y Đằng Hạ đã không còn giống dáng vẻ cực kỳ bi thương cũng có chút hèn yếu ở kinh thành.
Lãnh Ly biết đó là hắn giả vờ.
Y Đằng Hạ bây giờ đôi mắt lạnh, lóe sáng, khóe miệng cười một cách gian ác, càng phát ra vẻ hèn mọn.
"Như thế nào, bọn ta giúp ngươi trừ đi đại họa tâm phúc, không phải ngươi nên cảm tạ bọn ta sao." Lãnh Ly liếc hắn một chút, vẻ mặt ung dung.
Như vậy cũng tốt, nếu hắn vẫn trong bóng tối nàng trái lại không biết làm sao để bắt được hắn.
"Ta quả thực nên cảm tạ các ngươi." Y Đằng Hạ cười ha hả, "Nếu không phải là các ngươi, ta sẽ không giải quyết Y Đằng Bác nhanh chóng như vậy, từ đây ta có thể vô tư rồi."
"Đúng vậy đúng vậy ." Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, cười lên, "Hơn nữa bọn ta còn giúp ngươi đem Đức Xuyên Tú Tử dẫn theo trở về, lễ vật của sứ giả Đông Doanh mất rồi, chuyện này truyền đến Đông Doanh, Thiên Hoàng các ngươi tất nhiên nổi trận lôi đình, sẽ trừng trị Nhị Hoàng Tử mưu mô và xảo quyệt , ngươi lại mất đi một kẻ thù. Tiếp theo thì chỉ còn sót lại Thái Tử hèn nhát, lần này ngươi trở lại diệt trừ hắn, ngươi là có thể vô tư ngồi trên ngôi vị hoàng đế rồi. Hơn nữa ngươi vì để không cho lời đồn đãi chuyện nhảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-doc-nu/466337/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.