Chương trước
Chương sau
Tiễn Lương sắp xếp cho Hách Liên Hiên và Lãnh Ly ở trong biệt viện tri phủ, còn để trống một khoảng sân trang nhã ở sân sau cho hai người.
Hai ngày nữa Lãnh Phong sẽ đi ngang qua đây, Lãnh Ly khoanh tay đứng ở trước cửa sổ nghĩ đối sách.
Ngón tay Hách Liên Hiên ấm áp chạm vào lông mày cau lại của nàng, "Đừng luôn như vậy, ta không thích nhìn thấy khuôn mặt cau mày của nàng."
Lãnh Ly tỉnh táo lại, bắt tay Hách Liên Hiên chậm rãi đặt xuống, "Ta không phải là cau mày, mà là đang nghĩ muốn đi Tử Hoa Sơn gặp thổ phỉ."
“Sao, mới đi từ đầm rồng hang ổ ở Miêu Cương về, nàng lại muốn mạo hiểm sao?” Hách Liên Hiên biết nàng có năng lực, không sợ trời không sợ đất. Hắn cũng cần một nữ nhân sắc sảo và có năng lực như vậy, nhưng dù sao nàng cũng là vợ hắn, nhìn thấy nàng vất vả, làm sao hắn không đau lòng
“Phải tính toán mới được.” Lãnh Ly nhìn sự yên tĩnh trong sân qua cửa sổ có màn che, ánh trăng trong như nước, rắc sương bạc.
"Không bằng chúng ta đóng giả thương nhân đến mua lâm sản, hóa trang một chút, tìm hai chiếc xe ngựa và bốn chiếc thùng lớn, làm phô trương một chút, ta nghĩ đám sơn tặc sẽ có tai mắt trong thành, lúc đó ta thay y thục, chờ chúng đi đến Tử Hoa Sơn, đến lúc đó thăm dò núi sâu được không? ”Hách Liên Hiên yên lặng nhìn nàng, nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng lại càng thêm yêu thích nàng.
Lãnh Ly nhìn ánh mắt Hách Liên Hiên vẫn trong trẻo, trên khuôn mặt bình thường cũng lộ ra ôn nhuận ý cười, nhưng nàng lại một phen suy nghĩ, nàng luôn cảm thấy hắn không phải là hắn nữa?
Có chỗ nào đó không đúng, Hách Liên Hiên như vậy làm cho lòng nàng chua xót, suy nghĩ kỹ càng, xem ra, nhi tử của nàng rốt cuộc cũng đã trưởng thành.
“Hiên, ngươi đã trở nên rất thông minh, cũng rất lợi hại.” Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên, đôi mắt sáng ngời trở nên thâm thúy, đối diện với ánh mắt hoảng sợ, sâu không thấy đáy của Hách Liên Hiên, giọng điệu nàng có chút lạnh lùng, “Lần trước chuyện ở Chùy Thành bán lương thực bị mốc ta cũng có nghe Tưởng Chấn tướng quân nói ra, biểu hiện của ngươi đúng là ngoài dự kiến của ta"
“Ta thông minh như vậy còn không phải ở bên cạnh nàng mắt thấy tai nghe sao.” Hách Liên Hiên che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt, con ngươi sáng như ngân hà của Lãnh Ly làm hắn có chút cứng ngắt.
Lãnh Ly chậm rãi thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn bộ dáng yếu ớt của Hách Liên Hiên, hắn làm sao có thể nói dối mình, có lẽ như hắn nói, là bởi vì hắn ở bên cạnh mình.
Đã là phu thê thì phải cùng nhau đồng cam cộng khổ, nàng không nên nghi ngờ hắn!
“Ly Nhi, đừng nóng giận, ta thật sự không có gì phải giấu nàng.” Hách Liên Hiên vì chuyện này mà lo lắng Lãnh Ly sẽ xa lánh mình, hắn nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Lãnh Ly, bắt đầu công kích chiêu dính người.
“Ta thật sự không tức giận.” Lãnh Ly biết Hách Liên Hiên quan tâm mình, nhưng mà nàng thật sự không tức giận, chỉ là khó chịu vì bản thân không tin tưởng Hách Liên Hiên.
“Vậy thì tốt.” Hách Liên Hiên đem nàng ôm vào trong lòng.
Hắn biết mình quả thực đã giấu giếm chuyện này với nàng, nhưng hắn cũng có nỗi khổ riêng không thể nói, hắn tin rằng sau này Lãnh Ly sẽ cho mình một cơ hội để giải thích.
Suy cho cùng, hắn là người Ly nhi yêu nhất.
Hai ngày sau, người của Lãnh Phong cuối cùng cũng tới Tử Hoa Sơn.
Lãnh Phong cưỡi chiến mã oai phong, mặc chiến bào màu đen, khí thế uy nghiêm đi tới, từ xa nhìn thấy hai bóng dáng trắng như tuyết quen thuộc.
Đi tới phía trước, Lãnh Phong từ trên ngựa nhảy xuống đến trước mặt Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, "Tham kiến Yến Vương, Yến Vương Phi."
“Ca ca, không cần đa lễ.” Hách Liên Hiên vừa nói xong, Lãnh Phong sửng sốt giương mắt nhìn Lãnh Ly, ánh mắt lạnh lùng không giống như trước, còn có thêm một tia ấm áp
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh toàn bộ Tử Hoa Sơn, đội ngũ phía sau tiếp tục đi về phía trước.

“Quả nhiên là địa thế hiểm trở.” Lãnh Phong đi theo Lãnh Thiệu chinh chiến nhiều năm, đối với địa thế rất có hiểu biết.
“Đúng vậy, nhưng đám sơn tặc đó xem ra hôm nay sẽ không xuất hiện.” Hách Liên Hiên cũng nhìn quanh, dù sao để đảm bảo an toàn cho lương thảo, hắn đã phái đội ảnh vệ đi một vòng quanh Tử Hoa Sơn bí mật giám sát.
“Ta sẽ dẫn một vạn tinh binh vận chuyển lương thảo cùng các ngươi tụ hội.” Lãnh Phong nói.
“Tốt hơn hết là đưa lương thảo đến trước, miễn cho quan binh tiếng oán than dậy đất.” Lãnh Ly cười nhạt nói.
Một canh giờ sau, cả đội ngũ rốt cuộc đi qua Tử Hoa Sơn, Lãnh Phong cũng cưỡi ngựa đi.
Nhìn Lãnh Phong rời đi, Hách Liên Hiên cũng hạ lệnh cho thị vệ rút khỏi Tử Hoa Sơn.
Trở lại Vân Phi Thành, Hách Liên Hiên và Lãnh Ly không có trở lại Tri phủ, hai người cùng nhau đến một khách điếm, mặc quần áo mà Thanh Âm chuẩn bị cho bọn họ, hai người ăn mặc như địa chủ, kim quang sáng chói, sợ người khác không biết bọn họ rất có tiền.
Sau đó, lại yêu cầu Thanh Âm và Vu Càn Phong thay đổi trang phục, đánh trống khua chiêng nói đi mua thổ sản, đợi cho nhiều người cầm thổ sản đi vào khách điếm, rồi lại từ chối mua vì cảm thấy thổ sản của họ không có tốt.
Hách Liên Hiên ăn mặc như một phú ông già nua, râu trắng nếp nhăn vẫn đứng nhìn đám người rời đi, ngồi trên ghế ở đại sảnh khách điếm, sầu khổ không thôi, nói: "Chao ôi, ta mang theo hai rương vàng đi mua thổ sản, vậy mà chẳng mua được cái gì, thật sự uổng công”
Lãnh Ly đi tới bên cạnh Hách Liên Hiên, miệng nói một tiếng, còn lộ ra hai cái răng cửa bị mẻ, giống như một cái lỗ đen, da mặt cũng thô ráp nhăn lại.
“Lão gia, đừng thở dài, cùng lắm thì chúng ta mang theo tiền quay về là được.” Lãnh Ly đem đôi tay đầy nếp nhăn xoa bả vai Hách Liên Hiên nói, “Hai rương vàng này cũng đủ cho chúng a dưỡng già rồi.” Khi nói đến "hai rương vàng", nàng đem âm lượng đề cao, sợ người khác không nghe thấy.
“Ai, ta rất tham lam, còn muốn kiếm thêm nhiều ngân lượng.” Hách Liên Hiên khẽ thở dài.
Lãnh Ly chú ý tới một người đàn ông mặc quần áo ngắn cũn cỡn ngồi ở đại sảnh, ngồi bên cửa sổ đã lâu, gọi một ấm trà, thỉnh thoảng nhìn bọn họ.
Lãnh Ly liếc nhìn Vu Càn Phong, Vu Càn Phong đã sớm để ý tới nam nhân kia rồi, hắn gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi nhà trọ.
Đợi cho Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên quay trở lại khách phòng, nam nhân kia cũng rời khỏi.
Đêm trăng lạnh như nước.
Trong khách phòng, Vu Càn Phong từ bên ngoài trở về đang báo cáo tình hình.
“Ta đi theo nam nhân kia ra khỏi thành, đến tận Tử Hoa Sơn, đi đến hàng rào ở sườn núi mới dừng lại.” Vu Càn Phong đem rõ sự tình kể lại Lãnh Ly và Hách Liên Hiên.
“Xem ra chúng ta đã thu hút được sự chú ý của sơn tặc.” Ánh mắt Lãnh Ly sâu thẳm, nàng đi tới bên cửa sổ, theo khe hở nhìn ra bên ngoài , chỉ thấy có người canh gác phía đối diện, dường như đang quan sát bọn họ.
“Đã vậy, ngày mai chúng ta liền rời đi.” Hách Liên Hiên biết rèn sắt khi còn nóng thì tốt hơn.
“Ừ.” Lãnh Ly quay đầu gật đầu, hướng về Thanh Âm nói: “Thanh Âm, ngày mai ngươi đừng đi theo, ngươi ở chỗ này chờ Lãnh Phong. Khi nào hắn đến, ngươi lại lên núi tìm chúng ta."
"Vâng, nô tỳ hiểu."
Hôm sau, trải qua một đêm nghỉ ngơi, Vu Càn Phong vội vàng đánh xe ngựa, bên trong có Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, phía sau cột hai cái rương lớn.

Bọn họ chậm rãi đi về phía Tử Hoa Sơn.
Không lâu sau khi họ lên núi, chợt nghe thấy một tiếng, sau đó từ trên núi xuất hiện nhiều sơn tặc che mặt nạ, bọn chúng bịt miệng hét to, vọt tới bao quanh xe ngựa của họ.
“Này, các ngươi nhanh đem người trên xe ngựa kéo xuống” Một độc nhãn long từ trong đám sơn tặc đi ra.
Hách Liên Hiên và Lãnh Ly run rẩy ló đầu ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt bối rối, không ngừng nói nhảm, "Đừng gϊếŧ chúng ta, đừng gϊếŧ chúng ta, chúng ta có tiền, chúng ta sẽ cho các ngươi tùy thích”
Họ bị bọn cướp lôi ra khỏi cỗ xe.
Độc nhãn long nói với một người bên cạnh: "Đi nhìn cái rương."
"Dạ."
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên hai mặt nhìn nhau, bọn cướp này không ngốc như họ nghĩ, cũng biết kiểm tra trước.
Người nọ đi tới phía sau xe ngựa, hai cái rương cột chặt vào xe ngựa, hắn lấy dao cắt đứt dây, hắn mở rương ra, hai mắt phẫn nộ, "Nhị đương gia, trong rương đầy đá! "
“Cái gì?!” Độc nhãn long, gọi là Nhị đương gia, cầm dao kề vào cổ Hách Liên Hiên, trợn to hai mắt, “Lão già chết tiệt, nói xem, vàng đâu?
“Buổi sáng, ta đã đem về nhà.” Hách Liên Hiên kinh hãi nhìn độc nhãn long, liên tục nuốt nước bọt.
Lãnh Ly đang nắm cánh tay của Hách Liên Hiên, vẻ mặt cũng kinh hãi, nhưng đáy lòng lại muốn cười, kỹ năng diễn xuất của Hách Liên Hiên quá tốt.
“Đừng gϊếŧ chúng ta, cùng lắm chúng ta phái gia đinh quay về lấy tiền, đừng gϊếŧ chúng ta.” Lãnh Ly rụt rè nhìn độc nhãn long.
"Thật là! Làm cho lão tử cao hứng một hồi!" Độc nhãn long buồn bực, xem ra hôm nay hắn xuất môn mà không xem ngày!
“Nhị đương gia làm sao bây giờ?” Một người của hắn đứng lên hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa, bây giờ đem họ về cho Đại đương gia quyết định!” Độc nhãn long liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên và Lãnh Ly oán hận, giống như đang chửi rủa, hai lão nhân giảo hoạt!
Con đường đi tới doanh trại thật sự không dễ dàng, Lãnh Ly khẽ thở dài, nàng cùng Liên Hiên thật sự không phải là lão nhân, bằng không ăn không ít khổ .
Cho dù như vậy, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên vẫn giả bộ đi đứng không tiện, kêu gào.
Độc Nhãn Long cuối cùng thực sự không chịu nổi, rút
con dao đang cầm trên tay quát bọn họ: "Thành thật một chút, nếu không ta sẽ chém các ngươi thành thịt vụn!"
Lãnh Ly lẩm bẩm, đợi đến lúc xong việc nàng nhất định đem bọn chúng băm thây vạn đoạn
Cuối cùng cũng đến được hang ổ của bọn cướp, sơn trại nằm lưng chừng núi này thực ra không lớn, nhưng được canh phòng cẩn mật, ngay cửa đã có bốn người canh gác, muốn đi vào phải có ám hiệu.
Độc nhãn long cùng những người trên trấn thủ ra ám hiệu, tốp người ở trạm canh gác mới lệnh mở cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.