Chương trước
Chương sau
"Nếu chúng ta đã đem đàn hương có độc cho Thanh Phi, nàng ta vì cái gì không trực tiếp đi tới chỗ Hoàng Thượng cáo trạng?" Thanh Âm không nghĩ ra.
Lãnh ly buông khăn mặt, cười lạnh nói: "Rất đơn giản, nếu đàn hương có độc, ta có thể nói là vấn đề của phủ nội vụ, chính là nếu Hoàng Thái Hậu trúng độc, Hoàng Thượng nhất định lo lắng, đến lúc đó Hoàng Thượng bởi vì cứu nương mà sốt ruột, ngươi cảm thấy được Ngài sẽ nghe ta giải thích sao? Huống chi đàn hương ngày ấy trong cái hộp nhỏ ở tủ quần áo của ta chính là đoạn trường phấn."
"Vương phi, chúng ta không thể ngồi chờ chết." nhiệm vụ của Thanh Âm chính là bảo hộ Lãnh Ly an toàn, đây là lời dặn mà Vương gia lúc rời đi căn dặn.
"Cái này đương nhiên, Thanh Âm ngươi lại đây, ta có chuyện giao cho ngươi đi làm."ánh mắt Lãnh Ly lạnh lẽo, Thanh Âm lập tức đưa tai qua.
Ngày thứ hai, Lãnh Ly để Thanh Âm thả ra tin tức, nói Thái Hậu gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có triệu chứng đi tả cùng nôn mửa, ngay cả thái y cũng không biết là xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên hết thảy đều là tin tức giả, Hoàng Thái Hậu vẫn hoàn hảo nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thái y kia cũng bị Hoàng Thái Hậu mua chuộc cho nên hết thảy thuận lý thành chương chờ cá lớn mắc câu .
Lại qua ba ngày, có đồn đãi thân thể Thái Hậu càng ngày càng không tốt, thái y bó tay không biện pháp.
Hoàng Thượng vội vàng đi tới Bích Tiêu cung gặp Thái Hậu, lại bị Lãnh Ly ngăn ở cửa tẩm điện.
"Phụ hoàng, khí sắc Hoàng Thái Hậu không tốt, sợ Hoàng Thượng nhìn thương tâm, vẫn là chờ khí sắc Hoàng Thái Hậu tốt lên lại đến đi." Lãnh ly phúc thân nói.
Hoàng Thượng biết nhất định là Hoàng Thái Hậu truyền như vậy, hắn nhìn bên trong tẩm cung, bên trong là tầng tầng lớp lớp màn trướng, cái gì cũng thấy không rõ.
" Bệnh tình Hoàng thái hậu như thế nào?" Hoàng Thượng lo lắng hỏi.
"Thái y nói tĩnh dưỡng vài ngày thì tốt thôi." Lãnh ly đáp.
"Hoàng Thượng, Người đừng nghe nàng nói bậy!” thanh âm bén nhọn của Liễu quý phi từ bên ngoài tẩm cung truyền đến, Lãnh Ly cúi đầu khóe miệng nhếch lên lộ ra châm biếm, rốt cục cũng đến.
Hoàng Thượng theo tiếng nói nhìn qua, cau mày hỏi: "Vì sao nói vậy?"
Liễu quý phi trừng mắt nhìn liếc mắt Lãnh Ly một cái, nói: "Vừa nãy Đàn Hương trong cung Thanh Phi bẩm báo, nói Thanh Phi cũng xuất hiện triệu chứng đau đầu, nôn mửa, đi tả, ta vội vàng kêu thái y đi chuẩn bệnh, kết quả thái y phát hiện Thanh Phi cư nhiên trúng độc ."
"Đang êm đẹp như thế nào lại trúng độc?" Hoàng Thượng không tin hỏi.
"Nô tì cũng không tin tưởng, bảo Thanh Phi nhớ lại xem đã ăn uống ngủ nghỉ thế nào, nàng nói cho nô tì trước đó vẫn còn tốt, từ sau khi theo Thái Hậu lễ Phật ở trong cung ngửi qua đàn hương, thân thể nàng bắt đầu không thể đứng lên. Sau khi được thái y chuẩn đoán qua, quả nhiên là đàn hương kia trừ bỏ có vấn đề, bên trong có độc, hơn nữa là đoạn trường độc, bởi vì liều thuốc không nhiều lắm, cho nên không nguy hiểm tánh mạng, chỉ là bị đi tả nôn mửa. Hoàng Thái Hậu mỗi ngày đều tụng kinh lễ Phật, phật đường lại ngày ngày đốt đàn hương, Hoàng Thượng nghĩ xem thân thể Hoàng Thái Hậu sẽ càng ngày càng yếu." Liễu Quý phi từng câu nói rõ ràng, ánh mắt lại muốn dồn Lãnh Ly vào chỗ chết.
"Tại sao có thể như vậy?" Lông mày Hoàng Thượng nhăn càng ngày càng chặt.
"Hoàng Thượng, đàn hương của Hoàng Thái Hậu bị người ta bỏ độc, lúc này tuyệt đối không thể không tra." Liễu Quý phi tăng thêm ngữ khí, bà ta đợi Hoàng Thượng tính toán.
"Nhất định phải tra rõ!" Cư nhiên có người muốn mưu hại mẫu thân của hắn, đương nhiên không thể buông tha.
"Một khi đã như vậy, nô tì cảm thấy trước tiên tra khảo người bên cạnh Hoàng Thái Hậu, đàn hương này là ở trong cung Hoàng Thái Hậu xuất hiện vấn đề. Như vậy liền đem Yến Vương phi tra khảo trước đi." Liễu Quý phi nhìn về phía Lãnh Ly, nhìn thấy nàng cúi đầu thật thấp, lần này khiến cho ngươi vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.

"Phụ hoàng." Giọng nói Lãnh Ly trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Liễu Quý phi nương nương, hoài nghi ta như vậy cũng phải, dù sao mấy ngày nay đều là ta ở bên cạnh hầu hạ Hoàng Thái Hậu, chỉ là mỗi người đều có cơ hội ra tay, đàn hương này vẫn là từ trong phủ nội vụ đến a, Liễu Quý Phi lại cho người lục soát chỗ ở của ta, thật quá vô lý đi."
Liễu Quý phi biết nàng sẽ nói như vậy, lập tức giải thích nói: "Hoàng Thượng, nô tì cũng là lo lắng cho thân thể Hoàng Thái Hậu, cũng không có thật sự hoài nghi Yến Vương phi."
"Tốt lắm." Hoàng Thượng nghiêng người nói với Chương Tuyên: "Ngươi phái người, lục soát từng cung của các phi tần ai cũng không được bỏ qua, lập tức phái người đi thăm dò."
"Vâng" Chương Tuyên lập tức mang theo thị vệ, thái giám rời khỏi Bích Tiêu Cung.
Liễu Quý phi cũng bảo cung nữ bên người mình Thái Nghệ, "Ngươi mang theo người trước tiên vào trong Bích Tiêu cung tìm xem."
"Vâng"
Thải Nghệ đã sớm có được chỉ thị của Liễu Quý Phi, nhất định phải đi điều tra nơi ở của Lãnh Ly, cho nên nàng ta đại khái ở Bích Tiêu cung tìm kiếm một chút, sau đó đi thẳng đến cung của Lãnh Ly .
Thanh Âm thấy nàng ta xông vào, che ở cửa ngăn cản nói: "Nơi này là nơi ở của Yến Vương phi, các ngươi ai dám điều tra!"
Thải Nghệ sai hai cái cung nữ đem Thanh Âm kéo ra, chính mình liền xông đi vào.
Liễu Quý phi rất đắc ý nhìn về phía Lãnh Ly, lại thấy nàng nhàn nhạ nhìn phong cảnh ngoài cửa, thừa dịp hiện tại ngươi liền tận tình hưởng thụ đi, bất quá chốc lát ngươi sẽ một mạng quy thiên .
Thanh Âm biết mình càng làm như vậy, Hoàng Thượng lại cảm thấy có quỷ.
Chỉ một lát, Thải Nghệ truyền tới âm thanh đắc ý cùng kinh dị từ sau điện truyền đi ra, "Tìm được rồi, tìm được rồi!"
Mọi người nhìn lại, Thải Nghệ cầm trong tay một cái hộp nhỏ bằng cây đàn tử vọt ra, nàng ta đi đến trước mặt Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng tìm được rồi, bên trong chính là đoạn trường phấn."
Lãnh Ly hờ hững nhếch khóe miệng nói: "Người bên cạnh Liễu Quý phi nương nương thật nhiều người tài ba , một cung nữ nho nhỏ cư nhiên cũng biết được đoạn trường phấn." Ánh mắt nàng sắc bén hỏi: "Ngươi xác định đây là đoạn trường phấn không?"
Thải Nghệ bị ánh mắt của nàng làm hoảng sợ, chính là nghĩ đến mình có Liễu Quý Phi làm chỗ dựa, nàng đánh bạo nói: "Thần xác định!"
"Phụ hoàng, ta nghĩ vẫn là thỉnh thái y đến xem đi." Lãnh Ly thản nhiên nói.
Liễu Quý phi cũng lập tức nói: "Đúng, nhất định phải thỉnh thái y đến xem, nếu có người hạ độc hại Hoàng Thái Hậu nên bầm thây vạn đoạn!"
"Đây là tất nhiên." Lãnh Ly ngẩng đầu từ từ con ngươi đẹp như phượng chống lại Liễu Quý Phi, nàng mang theo ý cười lạnh như băng, trong lòng Liễu Quý Phi hoảng hốt.
Hoàng Thượng lập tức phái tìm đến đây thái y, thái y tiếp nhận cái hòm trong tay Thải Nghệ, tay lấy một ít bột phấn trong hộp đưa lên mũi ngửi, sau đó trả lời Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, đây không phải đoạn trường phấn, chỉ là bạch dược bình thường. Chỉ dùng để thoa miệng vết thương."
"Cái gì? !" Liễu Quý Phi kinh hô, nàng đi đến trước mặt thái y, hai mắt ngước lên hỏi: "Thái y ngươi xác định không, đây thật sự là bạch dược mà không phải đoạn trường phấn?"

Thái y bị ánh mắt quái gở của Liễu Quý Phi làm hoảng sợ, lập tức nói: "Là là, cựu thần xác định. Ta làm nghề y vài thập niên, sẽ không nhận sai, chính là bạch dược bình thường. Trước mặt Hoàng Thượng thần cũng không dám nói lung tung a!"
Lãnh ly từng bước một hướng tới Thải Nghệ, ánh mắt nàng như giếng cố mang theo cảm giác áp bách nhìn về phía nàng ta, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa mới không phải khẳng định đây là đoạn trường tán sao?"
"Thần, thần. . . . . . ." Trong lúc nhất thời Thải Nghệ á khẩu không trả lời được, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, không dám nói.
"Hoàng Thượng mặc dù đây không phải đoạn trường phấn, chính là đàn hương Hoàng Thái Hậu xảy ra vấn đề là thiên chân vạn xác*." Liễu quý phi là muốn hết mọi đích biện pháp phải lãnh ly trị tội.
(*vô cùng xác thực)
"Thái y ngươi đi phật đường của Hoàng Thái Hậu nhìn xem đàn hương bên trong có phải hay không có độc." Hoàng Thượng tuy biết rằng chứng cớ vô cùng xác thực nhưng cũng muốn biết rõ ngọn nguồn sự tình
Thái y nghe xong lập tức đi đến phật đường, qua một hồi lâu mới đi ra, thời điểm thái y đi ra trong tay còn cầm một ít đàn hương, đi tới trước mặt Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng, đàn hương này không có độc."
"Điều đó không có khả năng!" Liễu Quý Phi lần này rốt cuộc cũng không kiềm chế được .
Lãnh Ly cười vân đạm phong khinh*, nàng đã đem đàn hương có độc đưa cho Thanh Phi, còn lại bảo Thanh Âm đều ném đi hết, hiện tại đàn hương trong phật đường sử dụng đều là nàng bảo Thanh Âm ra ngoài cung đem vào.
(*Mây gió điềm nhiên)
Ánh mắt Liễu Quý Phi trừng Lãnh Ly, cư nhiên bị nàng đổi mất, làm hại bọn họ còn mất công an bài kết hoạch cực khổ, kết quả sự tình căn bản không phát triển theo hướng tưởng tượng của bọn họ!
Lãnh ly trầm trầm cẩn thận quỳ gối dưới chân Hoàng, nàng cúi đầu nói: "Phụ hoàng, con dâu là phụng chỉ Hoàng Thái Hậu mới nhập Bích Tiêu cung, Hoàng Thái Hậu yêu thương tôn tức, biết Yến Vương trấn thủ Miêu Cương, do đó bảo con tiến cung làm bạn, con dâu cảm kích thái hậu còn không kịp, như thế nào còn có thể hạ độc độc hại Hoàng Thái Hậu chứ. Nhưng thật ra cung nữ đó, thấy con dâu ở trong cung một mình, liền bôi nhọ con, con thậm chí cũng không biết phải làm sao!"
Thải Nghệ bị dọa đến cả người run rẩy, một câu cũng không dám nói, sắc mặt Liễu Quý Phi lại càng không cần phải nói, sắc mặt tái nhợt kia đã nói lên hết thảy.
Hoàng Thượng vẫn chưa nói, Hoàng Thái Hậu từ tẩm cung đi ra, mọi người đều kinh ngạc, khí sắc Hoàng Thái Hậu thoạt nhìn tuyệt không giống bộ dáng trúng độc.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng giật mình hỏi: "Mẫu hậu, Người không có việc gì chứ?"
Hoàng thái hậu xoa xoa kiểu tóc bên cạnh tai không hờn giận hỏi: "Ta chỉ là vài ngày trước đó đã bị kinh hách, đã sớm không có việc gì ."
"Chính là rõ ràng có người báo lại nói thái y cũng bó tay không biện pháp ." Hoàng Thượng vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Liễu Quý Phi, nếu không phải thái giám bên người nàng ta đến thông báo hắn cũng không biết.
Liễu Quý Phi sắc mặt cả kinh, nàng ta khẽ cắn môi, tươi cười có chút tái nhợt vô lực, "Thϊếp cũng chỉ là nghe nói, hơn nữa Thanh Phi quả thật là trúng độc, cho nên mới sốt ruột như thế." Nói xong nàng ta quỳ trên mặt đất, "Là nô tì không hỏi rõ ràng, thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Thái Hậu trách phạt."
"Ngươi nên trách phạt!" Hoàng Thái Hậu tăng thêm vài phần ngữ khí nói: "Đi đến không có bằng chứng liền oan uổng Yến Vương phi, Yến Vương còn đang trấn thủ Miêu Cương bảo vệ cho Duyên Quốc ta, nếu tin tức các ngươi hãm hại Yến Vương phi truyền ra ngoài, Yến Vương sẽ nghĩ như thế nào, Liễu Quý phi ngươi đảm đương được không?"
"Vâng, nô tì biết sai rồi." Liễu Quý phi trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng bây giờ không có bằng chứng thuyết phục để hạ bệ Lãnh Ly, bà ta chỉ có thể chịu đựng!!
Hoàng thái hậu cũng không có tính toán buông tha Liễu Quý phi, nghĩ đến nàng ta cư nhiên dùng đàn hương có độc đến hại mình liền cảm thấy được trái tim băng giá. Liễu Quý phi cũng thật sự thông minh, một hòn đá ném hai con chim, mình bị độc chết, Lãnh Ly cũng bị hạ gục, hai tảng đá lớn trên ngực của nàng ta đã không còn nữa, chẳng trách lại chạy tới đây vội vàng như vậy..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.