Chương trước
Chương sau
Nam nhân kia tướng mạo cực xấu, mặt mũi cùng với đầu tóc đều lôi tha lôi thôi, trên thân lại khoác bộ trang phục của thái giám, trong cung này ngoài những nữ nhân luộm nhuộm lôi thôi sống trong lãnh cung, từ trước tới nay chưa từng có ai như vậy cả, xem ra là có người cố ý dẫn hắn vào hoàng cung.
Nam nhân kia hiển nhiên là không ngờ đến Lãnh Ly phản ứng nhanh như vậy rồi thoát khỏi hắn, hắn không khỏi tức giận mà muốn tiếp tục xông lên.
Lãnh Ly lại nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người, để phòng ngừa trúng kế, nàng đem mê tình dược giấu trên người ném về phía người nam nhân kia, hắn lập tức thân nhiệt tình động, khó mà kiếm chế.
Hai mắt mê ly nhìn Lãnh Ly và Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt cảm thấy tình hình bất ổn, muốn mở miệng hét to, nhưng lại bị Lãnh Ly đứng sau dùng sức khóa lại cuống họng, chỉ có thể phát ra âm thanh âm thô câm như một con vịt.
Lãnh Ly cười lạnh, đã có gan mưu hại nàng, thì phải có gan mà gánh chịu hậu quả! Nàng giơ tay đem Thải Nguyệt đánh bất tỉnh, lại đem nàng ta đẩy vào lòng nam nhân kia, sau đó đứng dậy nhảy lên, trốn vào nơi rừng sâu.
Nam nhân kia đã sớm vì tác dụng của mê tình dược mà toàn thân khô nóng khó chịu, trông thấy Thải Nguyệt hôn mê hắn lập tức tiến lên xé toạc y phục của nàng, ôm lấy nàng và bắt đầu làm những chuyện tằng tịu, hoàn toàn không để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Lúc đầu vốn dĩ Lãnh Ly vô cùng khinh thường mê tình dược này, chỉ là trước kia Hách Liên Sở và Hách Liên Mặc đã từng dùng loại thuốc này đối phó Hách Liên Hiên, cuối cùng bọn hắn cũng phải trả giá vì sự vô sỉ của mình, còn Lãnh Ly mang theo loại thuốc này trong người chỉ để phòng hờ cho tình huống xấu xảy ra, dù sao đối phó với những tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ thế này cũng chỉ có thể dĩ nhãn toàn nhãn dĩ nha toàn nha*.
*Dĩ nhãn toàn nhãn, dĩ nha toàn nha: ăn miếng trả miếng.
Lãnh Ly trốn ở một bên, nghe thấy âm thanh tằng tịu của nam nhân kia đang làm với Thải Nguyệt, khóe miệng nàng hiện lên một nét cười, nàng trở nên tàn nhẫn như vậy cũng là do đám người xấu này bức mà thành.
Chợt nghe được ngoài rừng truyền đến tiếng bước chân, nghe có vẻ rất nhiều người, tuy nhiều người nhưng bước chân lại vô cùng đều, Lãnh Ly biết đây chính là những tên thị vệ được huấn luyện trong cung.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, còn truyền tới âm thanh của một thị vệ cầm đầu đang hô rằng: "Các ngươi mau chóng tìm kiếm xung quanh, nghe nói có nam nữ ở đây tằng tịu với nhau, nữ nhân kia còn là thân phận cao quý, vì thế lúc tìm kiếm các ngươi cũng nên cẩn thận hơn!"
Hừ, thân phận cao quý gì ở đây, bọn hắn rõ ràng là đang tìm mình, thế nhưng phải làm sao bây giờ, chắc bản thân phải khiến cho bọn hắn thất vọng rồi.
Đây quả nhiên là âm mưu, may là bản thân biết võ công, nếu không sẽ bị lọt vào bẫy của họ mà chết mất.
Lãnh Ly vỗ vỗ tay chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ lại đụng phải Hách Liên Sở đi ra từ phía bên kia rừng.
"Sao ngươi lại ở đây?" Hách Liên Sở thấy Lãnh Ly ở trước mặt thì vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Lãnh Ly nhìn vẻ mặt đầy kinh hoàng của hắn, trong lòng chợt hiểu ra, thì ra tất cả đều là quỷ kế của hắn, đúng là đồ ngu đần, cư nhiên dám xem thường nàng, thủ đoạn mèo nhỏ thế này mà muốn khiến cho nàng không thể thoát tội ư?
"Tứ Hoàng Tử nói gì vậy, ta không ở đây thì ở đâu chứ. Ta đi Ngự Thiện Phòng giúp Thái hậu lấy một chút điểm tâm, chỉ là Tứ Hoàng Tử, giờ này đã hạ triều rồi sao ngươi còn ở trong cung nhỉ?" Lãnh Ly lấy bất biến ứng vạn biến.
Hách Liên Sở nắm chặt nắm tay, thấy Lãnh Ly trước mặt cợt nhã như đang xem chuyện cười hắn liền biết, lần này nàng lại thoát được.
Đúng lúc này, những thị vệ kia xách theo hai người bước ra khỏi khu rừng từ Thượng Lâm Uyển, hai người áo không che thân đó chính là Thải Nguyệt và nam tử lôi thôi kia.
Thải Nguyệt nhìn thấy Hách Liên Sở cảm thấy ủy khuất vạn phần, bản thân mình đã bị người khác chà đạp rồi, trong nháy mắt hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống, sau đó lại trông thấy bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Lãnh Ly, khiến nàng ta hận đến nghiến răng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Thượng bị Hách Liên Sở dẫn tới nghe được động tĩnh của nơi này liền hướng về phía bên này mà đi tới.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Sở lập tức quỳ lạy trên mặt đất, "Phụ hoàng cát tường, thần tức* (nhi thần) bái kiến phụ hoàng."
*thần tức: cách xưng hô của con dâu (tức trong tức phụ)
Hoàng Thượng phất tay, "Đứng lên đi." Hai mắt hắn nhìn tất thảy việc trước mắt, không rõ ràng cho lắm lại hỏi thêm một lần: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hách Liên Sở còn chưa nghĩ ra đối sách, Lãnh Ly đã tiếp lời: "Khởi bẩm phụ hoàng, là thị vệ bắt được một tiểu cung nữ cùng một tên thái giám." Nàng cố ý đem nam tử kia nói thành thái giám, đợi đến một hồi thị vệ nói rõ nguyên do, Hoàng Thượng phát hiện có nam nhân xa lạ trà trộn vào trong cung, cho đến lúc đó sự tình liền đi theo một hướng khác.
Dù sao nơi này là hoàng cung, trong hoàng cung nhiều nhất chính là nữ nhân, mà tất cả đều là nữ nhân của Hoàng Thượng. Vốn dĩ tuổi tác của Hoàng Thượng cũng không còn trẻ, phương diện thể lực đã không còn mạnh, nếu như có nam tử xa lạ trà trộn vào dâʍ ɭσạи cung đình, sự tình liền lớn.
"Tiểu cung nữ cùng thái giám?" Nghe Lãnh Ly giải thích, Hoàng Thượng hồ nghi nhìn về phía hai người, quần áo của hai người đã rách nát, đặc biệt là tên thái giám, lôi tha lôi thôi cũng thôi đi, thế mà một mặt đều là bộ dáng vô sỉ, nhìn thấy liền khiến người ta nổi nóng.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần phát hiện bọn hắn ở trong rừng." Thị vệ nói.
Thành cung bên trong, các cung nữ đã có tuổi không nguyện ý xuất cung có rất nhiều, cho nên trong tối trong sáng sẽ có người lựa chọn qua lại cùng thái giám. Thế nhưng là Hoàng Thượng vốn đa nghi và vô cùng khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra mánh khóe.
"Trong cung sẽ có loại thái giám lôi thôi da dày thịt béo sao!" lời nói của Hoàng Thượng không sai, trong cung này mặc dù cũng có rất nhiều thái giám thô kệch, nhưng chính vì bọn họ tuổi còn trẻ liền làm thái giám, sẽ không có hầu kết hoặc là râu trên cằm.
Hách Liên Sở vốn là muốn để tên thị vệ gặp được Lãnh Ly ý là cùng một tên dã nam nhân gặp mặt riêng tư, đến lúc đó đem bọn hắn đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, cùng một cái nam nhân trà trộn vào trong cung. Yến Vương Phi thông dâʍ mới là điểm đáng quan tâm của mọi người, như thế liền có thể làm mọi người mơ hồ về lai lịch của người đàn ông này.
Liền nói Yến Vương trấn thủ Miêu Cương, Yến Vương Phi tịch mịch khó nhịn, cùng dã nam nhân gặp mặt riêng tư, một lần liền có thể nhẹ nhõm diệt trừ Lãnh Ly, thế nhưng bây giờ sự việc lại không như mong muốn.
Xem ra vẫn là đánh giá quá thấp Lãnh Ly, thế mà có thể tự mình thoát thân, còn hại Thải Nguyệt bị người vũ nhục.
Lãnh Ly nhìn hai mắt hắn đầy phẫn nộ, trải qua nhiều lần như vậy, Hách Liên Sở thế mà một chút trí nhớ cũng không có còn dám tới trêu chọc nàng, thực sự là ngu xuẩn cùng cực.
Thị vệ kiểm tra nam nhân kia một phen, kinh hãi giật mình, sau đó ôm quyền đối Hoàng Thượng nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là một, là một nam nhân."
"Cái gì? !" Hoàng Thượng mặt đầy giận dữ.
"A...!" Lãnh Ly cũng phi thường phối hợp phát ra một tiếng thét sợ hãi, sau đó che miệng hoảng sợ nói, "ở hậu cung làm sao lại có nam nhân?"
Cư nhiên lại có nam nhân trà trộn vào hậu cung, loại chuyện này nếu là truyền ra ngoài, thiên tử mặt mũi ở đâu?
"Ngươi nói chuyện gì xảy ra?" Hoàng Thượng chỉ vào Thải Nguyệt hỏi.
Thải Nguyệt hãi hùng khiếp vía, sự tình phát triển căn bản cũng không theo hướng mà bọn họ dự đoán, nàng căn bản không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ai oán đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Hách Liên Sở.
Hách Liên Sở lo lắng mình bị bại lộ, lập tức rũ sạch nói: "Cư nhiên lại cung nữ không biết kiểm điểm như thế, các ngươi mau đem bọn hắn dẫn đi, loạn côn đánh chết, nghĩa chính cung kỷ!"
Thị vệ tuân lệnh, lập tức muốn mang theo hai người lui xuống, Lãnh Ly làm sao lại tuỳ tiện bỏ qua cơ hội rơi vào trong tay này, nàng thanh âm thanh thúy ngăn lại nói: "Chậm đã!"

Hoàng Thượng nhìn về phía Lãnh Ly, thị vệ cũng dừng lại.
"Phụ hoàng, không cảm thấy thật kỳ quái sao, hậu cung từ trước đến nay đề phòng sâm nghiêm, làm sao lại có nam nhân xa lạ trà trộn vào đây. Lần này nếu không tra ra manh mối, khó đảm bảo lần tiếp theo liền sẽ không phát sinh chuyện giống vậy. Huống chi lần này là bị chúng ta gặp được, vào lúc chúng ta không biết không chừng còn xảy ra chuyện gì. Phụ hoàng ngài là Cửu Ngũ Chí Tôn, sao có thể bị tiểu nhân che mắt!"
Đúng! Con mắt Hoàng Thượng híp thành một đường, hắn là Cửu Ngũ Chí Tôn, là Hoàng Thượng thiên tử, làm sao mặc cho tiểu nhân trêu đùa.
"Ngươi nói tên nam nhân này làm sao trà trộn vào đây?" Hoàng Thượng lại một lần nữa nhìn về phía Thải Nguyệt.
"Ngươi nếu nói thật, Hoàng Thượng có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng." Lãnh Ly hướng về phía Thải Nguyệt thản nhiên nói, ai sẽ bỏ qua mạng sống của mình chứ?
Nếu như không phải Hoàng Thượng ở đây, Hách Liên Sở thật muốn hiện tại liền bóp chết Lãnh Ly, nữ nhân này quá mức khó chơi, trong lòng bàn tay của hắn đều là mồ hôi lạnh, phía sau lưng mát lạnh, ánh mắt uy hϊếp nhìn về phía Thải Nguyệt để nàng không nói lời lung tung.
"Ta, ta không biết!" Thải Nguyệt cắn răng, quay mặt qua một bên, giọt nước mắt trong trẻo theo khóe mắt mà rơi xuống.
Lãnh Ly nhìn Thải Nguyệt, liền nghĩ đến chính mình trước đây. Bản thân ngốc nghếch còn tưởng rằng Hách Liên Trần thật sự thích mình, vì hắn có thể dâng cả tính mạng, tựa như Thải Nguyệt hiện tại, cho tới bây giờ cũng nghĩ Hách Liên Sở thích mình, sẽ cứu lấy mình.
Lãnh Ly không khỏi cười lạnh, "Ngươi cũng đã biết trừ Hoàng Thượng không ai có thể quyết định sinh tử của ngươi."
Thải Nguyệt không tự chủ được nhìn về phía Hách Liên Sở, Hách Liên Sở khẽ cắn môi, "Phụ hoàng, ta thấy vẫn là nhanh chóng gϊếŧ bọn hắn đi, bộ dáng này của bọn họ bị cung tần trông thấy, chắc hẳn ảnh hưởng không tốt."
"Tứ Hoàng Tử chỉ muốn trừng phạt bọn họ, không tra tên nam nhân này trà trộn vào trong cung như thế nào, về sau người khác cũng làm theo như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ phát sinh ra chuyện càng thêm đáng sợ sao?" Lãnh Ly liếc mắt nhìn hắn, hắn muốn nhẹ nhõm tránh họa, mình bèn không để hắn toại nguyện, lúc đầu cũng không trêu chọc đến Hách Liên Sở, hắn thế mà tự mình ra mặt kiếm chuyện, xem ra trước đó mình hạ dược giáo huấn hắn, hắn đã quên rồi.
Hoàng Thượng nghe xong lập tức hạ chỉ, "Người tới, trước tiên hung hăng mà đánh cho ta, ta ngược lại muốn xem xem bọn hắn cứng đầu như thế nào!"
"Vâng!" Thị vệ lĩnh mệnh, đem bọn hắn gắt gao ép trên mặt đất, lấy ra tấm bảng dài mạnh mẽ hướng hai người trên thân đánh tới.
"A!" Thải Nguyệt phát ra trận trận kêu thảm, "A, Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng!"
Mà nam nhân kia cũng bởi vì chịu đánh nháy mắt thanh tỉnh không ít, đưa mắt nhìn góc long bào vàng sáng tung bay bên cạnh, hắn lập tức liền minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh hai người liền da tróc thịt bong, Hoàng Thượng ra hiệu đình chỉ, sau đó hỏi: "Nói, ngươi trà trộn vào đây như thế nào!"
"Ta, ta. . . ." nam nhân lôi thôi bị đánh thể lực không tốt, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.
"Ngươi nói!" Hoàng Thượng lại đưa ngón tay của mình chỉ hướng Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt đầu đầy mồ hôi, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Sở, lại phát hiện hắn căn bản là có nhìn mình, đáy mắt chỉ có lạnh lùng cùng lãnh khốc, khiến nàng thương tâm gần chết.
Thế nhưng đây dù sao cũng là nam nhân mà nàng yêu thương, nàng khẽ cắn môi, kiên định lắc đầu.
Tim Hách Liên Sở vốn như được treo lên nay liền để xuống, trong nháy mắt đó hắn cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.