Lãnh Ly lặng lẽ ngồi đó, chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ trong phòng ngủ của Thái hậu. Hương thơm khiến bình tâm tĩnh khí, đột nhiên nàng cảm giác đầu óc minh mẫn, tâm tình trở nên bình tĩnh.
Thái hậu ra lệnh cho người dâng trà, sau đó kêu trong tất cả cung nữ thái giám trong cung lui ra.
“Yến Vương đã ra khỏi thành rồi?” Thái hậu cười ôn hòa, ánh mắt sắc bén có đường nét rất sâu sắc, nhưng lại có vẻ rất ôn nhu
“Vâng, chàng đã ra khỏi thành.” Lãnh Ly vẫn không biết lần này Thái hậu triệu nàng vào cung làm gì, nên cũng không nói thêm gì để theo dõi tình hình.
Thái hậu gật đầu, trên búi tóc là trâm cài kim sắc Phượng Hoàng bên trên búi tóc tua tủa lắc lư theo động tác của nàng.
“Không biết khi nào hắn mới trở lại, nhưng làm cho ngươi đau lòng, để các ngươi cứ như vậy tách rời.” Thái hậu có chút thở dài.
“Đa tạ Thái hậu đã thông cảm.” Lãnh Ly lập tức đứng dậy cúi đầu xuống, “Chỉ là Yến Vương là vì thủ vệ Miêu Cương, vì quốc sự, ta không cảm thấy vất vả.”
“Khó được người hiểu chuyện, ân cần.” Thái hậu cười, luôn luôn cho người ta một loại cảm giác hiền hoà phi thường. Thế nhưng Lãnh Ly rất rõ ràng, Thái hậu tại hậu cung chìm nổi nhiều năm, trải qua nhiều chuyện như vậy ngồi lên vị trí Thái hậu, nếu như chỉ là một mực thiện tâm, không chừng chết rất nhiều lần, làm sao còn có thể ngồi đây trở thành Thái hậu!
Lãnh Ly im lặng.
“Mau dậy đi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-doc-nu/466281/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.