Liễu Thiên Thiên là cháu gái Liễu quý phi, lại là viên ngọc quý của Liễu quốc công, nếu gả đến Bắc Mạc Quốc xa xôi đó thì khả năng là không thể." Hách Liên Hiên vẻ mặt nặng nề, chàng suy tư một lúc rồi nói, "Nhưng Đại Tướng Quân Lãnh Thiệu phụ thân của Lãnh Sương Linh nắm trong tay mười vạn quân. E rằng ông ấy đã có kế hoạch, cho nên lúc đó . . . . . ."
Lãnh Ly gật gù, "Vì lẽ đó lúc đó ông ấy không dám đắc tội với chúng ta. E là sau này ông ấy còn phải thỉnh cầu chúng ta."
"Tuyệt đối không thể để cho ông ấy thực hiện được kế hoạch." Hách Liên Hiên ánh mắt sắc bén, cũng đã có tính toán trong đầu.
Lãnh Ly ngắm nhìn phong cảnh mùa thu lá phong rơi lả lơi, nàng sẽ không để những chuyện bất lợi xảy ra với mình.
Hách Xá trở lại hành quán, hắn ngồi ở trên ghế, xòe bàn tay đập xuống góc bàn. Hắn không thể nhịn nổi, tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, hôm nay không khiến cho Hách Liên Trần nhục nhã một phen thực sự là không thoải mái! Ngược lại Lãnh Ly còn cảnh cáo hắn, hắn rơi vào bất lợi, sau này hắn muốn hành động đều bị bó tay bó chân rồi. Thực sự là càng nghĩ càng tức giận, hắn hận không thể khiến tất cả người Diên Quốc bọn họ đuổi tận gϊếŧ cùng mới có thể thỏa mối hận trong lòng!
Tác Ny đứng ở kế bên, cũng không biết xảy ra chuyện gì, lớn giọng khuyên: "Hoàng tử, bớt giận. Vạn sự dễ thương lượng, không biết ngươi đây là vì sao nổi giận?"
Hách Xá tức giận liếc mắt nhìn Tác Ny một lượt, chế giễu hắn: "Ngươi cũng chỉ biết khuyên, không giúp ích gì được cho ta. Biết sớm như vậy ta còn mang ngươi đi theo để làm gì. Nếu không phải vì ngươi ở bên cạnh nói gì đó với Phụ Hoàng thì ta sơm đã không đưa ngươi theo rồi."
Tác Ny thấy bộ dạng Hách Xá nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại không ngừng cười thầm. Vẻ mặt hắn kiềm chế khi bị khinh bị, toát ra dáng vẻ sợ sệt nói rằng: "Hoàng tử bớt giận, ta kỳ thực đã nghĩ được rồi đối sách rồi." "Ngươi có đối sách gì?" Hách Xá liếc hắn một cái, sau đó hắn để tay lên trán tỏ vẻ khinh thường.
Tác Ny nghiêm túc nói rằng: "Vân Cùng tuy là một tể tướng cao quý của một nước, nhưng quả thực trong tay hắn vốn dĩ không có bao nhiêu binh quyền. Hiện tại ta nghe nói hắn dựa vào Liễu quốc công, dĩ nhiên Vân Cùng sẽ không dáng vẻ khí phách như thường ngày. Hiện tai Diên Quốc chỉ còn có hai nử tử phù hợp với yêu cầu của người, một chính là Liễu Thiên Thiên con gái của Liễu quốc công, nhưng nàng lại là viên ngọc quý của Liễu quốc công, chỉ là Liễu quốc công sẽ không đáp ứng. Còn một người khác chính là Lãnh Sương Linh, con gái của Lãnh Thiệu đại tướng quân, cũng là tỷ tỷ của Yến vương phi."
Tác Ny nhìn thấy Hách Xá dần dần khôi phục vẻ mặt bình thường, hắn hơi đắc ý nói: "Ta cũng sớm đã vì hoàng tử mà quyết định được rồi. Lãnh Sương Linh là ứng cử viên tuyệt hảo, hoàng thượng cũng sẽ đồng ý. Cha nàng lại là Tướng quân, tương lai hoàng tử n muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế, không thiếu được sự trợ giúp từ Lãnh Thiệu." Hách Xá vừa nghe, lập tức thần thái trở nên sáng láng hơn, hắn đứng lên đi tới bên cạnh Tác Ny, vỗ vào đôi vai gầy, sau đó bắt đầu cười ha hả.
Tác Ny nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hắn, cứ để hắn đắc ý mấy ngày đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ dựa vào tay của người khác để diệt trừ hắn.
Hôm sau, hoàng cung, triều đình.
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, chắc hẳn Côn Lôn tiên nhân đã liên tục ngáp ngắn ngáp dài, bây giờ vẻ mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Chương Tuyên thấy hôm nay triều định cũng khá ổn, cầm phất trần trên tay hất một cái, hắn hướng về phía văn võ bá quan hô: "Hoàng thượng có chỉ, vốn có trình báo, không được bãi triều."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy đại điện ở ngoài giọng Hách Xá của vang lên, "Bắc Mạc quốc hoàng tử Hách Xá,vốn muốn trình báo với vua." Có đủ các quan lại đứng phía trước Hách Liên Hiên mí mắt giật lên, khóe mắt liếc một cách lạnh lẽo, Lãnh Thiệu cũng đang dùng ánh mắt để dò hỏi chàng. Chàng chậm rãi gật gù, ra hiệu để ông ấy yên lặng xem tình hình.
Rất nhanh, Hách Xá được tuyên vào triều đường, sau khi hắn quỳ xuống nhìn thấy hoàng thượng dáng vóc vô cùng tiều tụy, sau đó cao giọng nói rằng: "Hoàng thượng, thần đã lui tới Duyên Quốc mấy ngày, thần cũng là mang theo thành tâm muốn thành hôn ở đây, cùng Diên quốc quan hệ ngoại giao, nhưng là hoàng thượng vẫn thất lễ việc này. Chẳng lẽ là bởi vì Bắc Mạc quốc là biên cương nhỏ nên không đáng để hoàng thượng coi trọng sao?"
Hoàng thượng vừa nghe, liền chớp mắt, mơ hồ có chút không vui, nhưng là Hách Xá lại nói ra không thiếu lỗi nào. Đành chỉ có thể trầm mặc không nói, tiếp tục nghe, sau đó mới quyết định. "Bệ Hạ Duyên Quốc, nếu Vân Tuyền không đồng ý lời cầu hôn của thần, thần cũng không muốn làm khó người khác, thần nghĩ Diên Quốc đất rộng của nhiều, tất nhiên thần còn có thể có tâm ý với nữ nhân khác." Hách Xá khóe mắt liếc Hách Liên Hiên một cái, thấy chàng vẫn thần sắc bình tĩnh không có gì thay đổi, đã vậy còn không biết chàng đang muốn làm cái gì, trong lòng mỉm cười.
Hoàng thượng gật gù, hắn đã buông tha cho Vân Tuyền thì ông ấy cũng là thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vậy mỗi ngày Liễu quý phi đều sẽ bởi vì chuyện này mà đến phiền ông ấy, khoảng thời gian này ông ấy thật sự là không muốn gặp lại Liễu quý phi. Hơn nữa trong Thượng Thư phòng còn rát nhiều sổ sách, phần lớn là Vân Cùng sẽ cập nhật đến những thân tử không rõ ràng, nên cũng không muốn con gái mình gả đi xa. "Đã như vậy, trẫm sẽ cho người lễ bộ an bài, để cho bọn họ lập tức đưa nữ tử Diên Quốc phù hợp với yêu cầu của ngươi nhất, cho ngươi chọn?" Hoàng thượng cũng đi trước.
"Đa tạ bệ hạ Diên Quốc." Hách Xá đứng dậy mang theo vài phần đắc ý rời khỏi triều đình.
Hoàng thượng cũng lập tức để Chương Tuyên tuyên bố bãi triều, chính mình vội vã rời đi. Văn võ bá quan đi ra đại điện, chỉ để lại Hách Liên Hiên và Lạnh Thiệu.
Hai người cùng lúc tiến đến, một người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.
"Hách Xá lại không có nói thẳng muốn Linh Nhi, thế mới lạ." Tối hôm qua Lãnh Thiệu nhận được tin tức từ Lãnh Ly, cũng rất kinh ngạc, cho đến tận bây giờ ông ấy chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ gả Lãnh Sương Linh đi xa như vậy, cả đời cũng sẽ không thể gặp lại được. Hách Liên Hiên cũng cười cười khinh thường rồi nói, "Nếu hắn chỉ đích danh là Lãnh Sương Linh ngược lại sẽ bị người khác chê cười, ta phỏng chừng hắn nói lên điều kiện đều là gần giống với Lãnh Sương Linh ! Dù sao hắn vẫn không tính là là ngu xuẩn."
Lãnh Thiệu khá là tán đồng gật gù, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ Linh nhi biết mình được tuyển chọn, lại sẽ cáu bẩn."
Hách Liên hiên cười nhạt nói: "Điều đó Lãnh tướng quân người có thể yên tâm, có Ly nhi ở bên cạnh sẽ không để cho Lãnh Sương Linh gả đi xa. Hơn nữa Lãnh Sương Linh ...nghe lời Ly nhi nhất, nói vậy nàng ấy cũng sẽ không cáu bẩn gì đâu."
"Chỉ hy vọng như thế." Lạnh Thiệu nghĩ đến Lãnh Sương Linh đều có chút đau đầu.
Lãnh phủ, sân sau.
"Ta mới không cần gả đây." Lãnh Sương Linh nhận được Lễ bộ đưa tới thϊếp mời giận đến tái mặt, nàng lập tức ném thiệp mời ra ngoài cửa, sau đó nổi giận đùng đùng ngồi ở trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía cửa. Lãnh Ly nhìn xuyên qua cửa tròn, liếc mắt nhìn thiệp mời trên đất, Thanh Âm vội vàng nhặt thiệp mời giao choLãnh Ly. Lãnh Ly xem một thϊếp mời lát, sau đó cười yếu ớt âm thầm tiến vào khuê phòng Lạnh Sương Linh.
Nàng đi tới phía sau Lạnh Sương Linh, cầm thiệp mời lại đặt đến trước bàn trang điểm.
"Mang tới làm cái gì, ta mới không cần gả." Lạnh Sương Linh liếc mắt nhìn thiệp mời trên bàn trang điểm, càng xem càng bực.
"Nhưng Hoàng thượng vẫn không có hạ lệnh gả tỷ đi. Tỷ cũng quá sốt ruột rồi." Lãnh Ly liếc nhìn nàng một chút, sau đó lui về phía sau vài bước ngồi xuống trên ghế.
Lạnh Sương Linh vừa nghe thấy giọng của Lãnh Sương Linh, trong chốc lát đã bình tâm lại, nàng lập tức xoay người lại nhàn nhã nhìn Lãnh Ly, oan ức xoa xoa khóe mắt ngấn lợi, giận hờn nói rằng: "Ngươi nói dễ thế, sao Hoàng thượng lại không gả ngươi đi chứ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]