" A Tự..."
A Tự? Ai, chưa từng có ai gọi hắn như vậy.
"A Tự, dậy đi."
Giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại dường như một hai phải làm gián đoạn giấc ngủ của hắn, kiên trì cố gắng đánh thức hắn khỏi cơn mộng mị.
Mí mắt hắn run lên từ từ mở mắt, một khuôn mặt nhỏ thanh tú đập vào mắt hắn.
Đó là Diệp Hinh.
Nàng đang mặc yếm ngồi trên chiếc giường đất, ánh nến mờ nhạt rơi xuống làn da trắng như tuyết của nàng, tạo cho nó một tầng cam nhạt.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Diệp Hinh có vẻ rất vui mừng, sấn tới vòng tay ôm lấy cổ hắn, khuôn ngực mềm mại áp vào cơ ngực săn chắc của hắn.
Hắn sửng sốt một lúc, đầu óc nhất thời choáng váng.
Diệp Hinh không phải ghét hắn sao? Tại sao nàng lại đối với hắn thân mật như vậy?
"A Tự, thiếp nhớ chàng muốn chết. Từ khi chàng đi doanh trại, thiếp không có một ngày nào không nhớ chàng."
Hơi thở ấm áp phun lên cái cổ mẫn cảm của hắn, ôm người phụ nữ thơm ngào ngạt trong tay, côn th*t dưới thân hắn thức dậy ngay lập tức.
Thân thể mềm mại cứng đờ trong chốc lát, Diệp Hinh liền rút ra khỏi cánh tay của hắn, nói:
" Đáng ghét, vừa tỉnh lại đã nghĩ đến chuyện này."
Dứt lời, nàng cúi đầu xuống sắc mặt đỏ bừng. Ở dưới ánh nến càng thêm tinh tế, yêu kiều.
Bạch Tự ngẩn người, hắn chưa từng thấy bé ngoan ngây thơ Diệp Hinh quyến rũ như vậy.
" A Tự, chàng muốn sao?"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngượng ngùng.
Cổ họng Bạch Tự chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/231133/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.