Ngày hôm sau, Diệp Hinh tỉnh dậy giữa tiếng chim hót, nhìn những ánh nắng hắt ra từ gạch ngói mà tâm trạng vô cùng nặng nề. Nàng không muốn tiếp tục như thế này nữa, bị coi như đồ chơi cho người khác tùy ý dâm loạn.
Nàng đứng dậy khỏi giường đất và nhấc chăn bông lên, những vết loang lổ trên người khiến nàng choáng váng một lúc.
"Crack—"
Đó là tiếng đóng mở cửa gỗ, nàng vội vàng nhặt chăn bông che đi cơ thể trần trụi của mình.
"Da, da, da"
Tiếng bước chân bình tĩnh vang lên. Nàng lo lắng nhìn lên, chính là Bạch Tự, trên tay có một chiếc bát sứ, trên bát sứ còn có một đôi đũa gỗ.
Diệp Hinh cầm chăn bông và thu mình vào trong giường đất.
" Ăn cơm."
Đặt chiếc bát sứ lên giường đất, đôi mắt dài và hẹp của Bạch Tự không dấu vết nhìn khuôn mặt nàng đánh giá một lúc, ánh mắt hắn chuyển đến chiếc cổ thon và trắng nõn của nàng, ám sắc trong mắt chợt lóe lên.
Diệp Hinh không có cử động.
"Ăn, cơm!"
Bạch Tự tăng thêm giọng điệu.
Diệp Hinh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Tức giận bùng lên trong tích tắc, Bạch Tự bóp mạnh cằm nàng, thô bạo đưa bát đũa vào tay nàng.
Diệp Hinh bướng bỉnh bưng bát cơm và giơ tay lên cao.
"Nếu ngươi dám ném, đêm nay ta sẽ cắm chết ngươi."
Ngón tay nàng khẽ run lên, Diệp Hinh nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn hắn.
Một lúc sau, Bạch Tự nhàn nhạt nói: " Về sau ngươi không cần phải ra ngoài."
Diệp Hinh kinh hãi nhìn anh: " Ngươi có ý gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/231131/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.