" Tránh ra! Cút đi!"
Diệp Hinh tuyệt vọng hét lên. Nàng hy vọng tiếng kêu cứu của mình sẽ thu hút sự chú ý của người khác sau đó vào nhà để giải cứu nàng.
" Tê——"
Là tiếng xé vải, ống tay áo bị xé toạc, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế. Bạch Tự mắt tối sầm lại một chút, động tác xé quần áo của Diệp Hinh càng nhanh hơn.
Nỗi sợ hãi ăn mòn trái tim của Diệp Hinh, hai tay bị trói nàng chỉ có khả năng cử động chân, vì vậy nàng duỗi thẳng đôi chân dài của mình đá về phía eo và bụng của Bạch Tự. Bạch Tự bị đau, động tác của hắn chậm lại. Tìm được khe hở, Diệp Hinh lảo đảo chạy xuống từ giường đất một cách nhanh chóng.
Nhanh nhanh, còn hai bước, một bước -
" A --- Khụ khụ!"
Thắt lưng màu nâu gắt gao siết lấy cổ của nàng, nàng không thể thở nổi, mặt đỏ lên.
Đôi bàn tay vẫn đang nỗ lực hướng đến cánh cửa, hy vọng có thể chạm vào nó, mở cửa và lấy lại tự do.
Tuy nhiên, một số mong muốn lại nằm ngoài tầm với khi đối mặt với thực tế.
Nàng lại bị kéo lên giường đất, lần này để làm cho mọi việc dễ dàng hơn, Bạch Tự đã trói chặt đôi tay hỗn độn của Diệp Hinh bằng thắt lưng của hắn.
"Không, không muốn."
Nhìn hắn với đôi mắt ẩm ướt, Diệp Hinh hét lên, nhưng Bạch Tự lạnh lùng, không chút biến sắc nhét ống tay áo đã rách vào trong miệng nàng, miệng bị tắc nghẽn chỉ có thể phát ra tiếng "oooooo".
Trời cao không cửa, xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/231129/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.