" A Hinh, A Hinh."
Diệp Hinh đang mơ màng thì bị tiếng A Hinh đánh thức, nàng mở mắt ra nhìn xà ngang cũ kỹ mà thần trí hoang mang lúc lâu, ngay sau đó nàng mới nhận ra rằng mình đã xuyên không vào một thế giới không biết tên.
Nâng chiếc chăn bông có mùi ẩm mốc nhàn nhạt lên, nàng bước ra khỏi giường toàn thân như thể bị một chiếc xe lớn nghiền qua, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, nàng thấy mình mặc quần áo chỉnh tề, thân thể khô ráo không có dấu vết từng làm chuyện đó. Nếu không phải hạ thể đau rát, nàng còn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng xuân.
" A Hinh, A Hinh."
Trong sân âm thanh càng ngày càng gần, chỉ trong vài giây, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên nước da vàng sẫm, trên đầu quấn khăn vải đứng ở cửa phòng.
Người phụ nữ trung niên đang cầm trong tay một cái chậu gỗ, trong đó có mấy bộ quần áo sờn rách, thấy Diệp Hinh nằm trên mặt đất, bà ấy nhanh chóng đặt chậu gỗ trong tay xuống, bước tới nâng nàng lên.
" A Hinh, cháu có sao không?" Bà ấy hỏi.
Diệp Hinh tò mò nhìn bà, Hinh, cái gì Hinh, thật trùng hợp, tên của chủ thân thể này đồng âm với nàng.
" A Hinh, cháu có muốn gặp đại phu không?" Người phụ nữ trung niên sờ sờ đầu lẩm bẩm: "Không sốt, cũng không lạnh."
" Cháu không sao."
Diệp Hinh sợ người khác nhìn thấy sự khác biệt, nàng nhìn người phụ nữ trung niên tỏ vẻ thân thể mình không có vấn đề gì.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/231127/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.