Sau một ngày bận rộn, Diệp Hinh trở về ngôi nhà mới. Cô kiệt sức nằm bất động trên sô pha, một lúc sau, cô chậm chạm lấy điện thoại di động trong túi ra.
"Chào chị Lâm, vâng, là tôi... à, không có gì to tát. Hôm nay chủ nhà đã tặng tôi một phong bì đỏ và một món quà. Nó đắt quá. Tôi muốn gửi lại... A? Không thể trả lại? Tại sao... phong tục... vậy à, được rồi. "
Cúp điện thoại, đuôi mắt lười biếng quét qua chiếc hộp gấm đỏ trên bàn trà. Cô thở dài vẫn cảm thấy có gì không đúng. Cô chỉ ngủ một đêm trên chiếc chăn cưới mà nhận được những món quà đắt tiền và phong bì đỏ, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quên đi, cất trước đã, chờ chủ nhân tới bàn bạc việc trả lại.
Duỗi thẳng người, Diệp Hinh bước vào phòng lấy đồ ngủ, sau đó cầm lấy chiếc váy đã cởi trên giường sáng nay ném vào máy giặt để giặt.
Quái lạ, tại sao váy có vẻ có mùi?
Khi cô ngửi sát vào nó, có một mùi khó tả, giống như mùi xạ hương nhưng cũng không giống. . truyện tiên hiệp hay
"Không phải, nước giặt mình dùng là có mùi hoa oải hương. Sao lại có mùi lạ như vậy?"
Nói mới nhớ, chăn ga gối đệm ngày hôm qua hình như có mùi như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua cô vô tình để trên giường sao?
"Mùi này lưu lại cũng quá lâu đi? Hơn 10 giờ trôi qua vẫn còn sót lại."
Lẩm bẩm vài câu, cô xách váy đi ra ban công, cho vào máy giặt rồi bước nhanh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/231124/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.