Một lúc sau cơn đau mới dịu đi, Diệp Hinh đang ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, cố gắng đứng dậy và đi về phía giường.
" Hinh Nhi, ngực của em còn đau không?"
Bạch Tự theo sau cô từng bước, Diệp Hinh yếu ớt ngồi ở trên giường liếc anh một cái, "Tôi không sao, anh có thể đi rồi."
Cô không muốn ở một mình trong phòng với anh, rất sợ rước lấy "sát khí". Diệp Hinh dựa người trên giường, mắt cụp xuống suy nghĩ không biết nên giữ khoảng cách với người gọi là "anh rể" của mình như thế nào.
" Hinh Nhi, anh không yên tâm."
Anh đi đến bên cạnh ngồi xuống, tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô, Diệp Hinh như bị điện giật nhanh chóng co rụt lại.
" Anh muốn làm gì?" Cô cảnh giác xê dịch, giữ khoảng cách an toàn với anh.
Bạch Tự giơ tay, chân thành nói: "Hinh Nhi, anh thực sự chỉ muốn xác nhận tình trạng sức khỏe của em."
" Tôi đã nói là không sao, anh có thể đi rồi." Diệp Hinh nóng nảy thúc giục anh rời đi.
" Hinh Nhi..."
" Nếu anh không đi, tôi sẽ kêu..." Ngừng một chút
" Em kêu gì?" Bạch Tự hỏi.
Diệp Hinh khinh thường trừng mắt nhìn hắn, " Kêu anh quấy rối tôi."
Bạch Tự ngẩn ra, mím môi sau đó nói: "Tại sao lại quấy rối? Em chỉ xem anh đụng chạm vào chỗ nào của em?"
Diệp Hinh sửng sốt.
" Anh..."
" Hinh Nhi, em có chắc là muốn kêu không?"
" Đương nhiên, nếu anh dám làm xằng bậy, tôi nhất định sẽ kêu." Diệp Hinh tự tin nói.
Trong mắt Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/1021927/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.